︎Tập đoàn Diệp thị…
Ngày đầu tiên quay trở lại công việc của một nữ thư ký sau hơn ba năm bỏ dở vì những biến cố sai lầm đầu đời, khiến Mạn Viên Hân cảm thấy bản thân mình như lần nữa được sống dậy sau chuỗi năm tháng chôn vùi thanh xuân vào nấm mồ tăm tối.
Ngày bước chân lên thành phố hoa lệ này với biết bao hoài bão cháy bỏng của tuổi trẻ, những tưởng tương lai sẽ sáng lạng, giúp đỡ gia đình vượt qua khó khăn, nhưng rồi vì những nông nổi, ngu muội nhất thời khi tin lầm vào tình yêu của một người đàn ông tồi tệ, mà suốt khoảng thời gian qua cô chẳng dám liên lạc về nhà.
Chỉ mong sau cơn sóng dữ lần này, mọi điều bình yên sẽ đến, để cô có thể vẻ vang trở về quê hương thăm lại người bà đáng kính của mình.
Ngoài trời, hoàng hôn đã buông xuống, khép lại một ngày dài bộn bề công việc, nhưng có vẻ như người con gái ấy lại chẳng để ý đến, kể cả khi bản thân mình đang được ai đó say đắm ngắm nhìn đã rất lâu.
Bấy giờ, anh ta mới lên tiếng:
“Em không định tan làm à?”
“Hình như chuông vẫn chưa reo mà.”
“Đây là phòng cách âm thì làm sao nghe được chuông.”
Lúc này, Mạn Viên Hân mới ngẩng mặt lên nhìn ra quang cảnh bên ngoài từ hướng ban công.
Sau đó nhìn sang Diệp Ngôn, cười nhẹ một cái.
“Còn anh sao không về? Thằng bé đang chờ ba nó về đấy.”
“Dĩ nhiên là đang chờ em.”
Vẻ mặt của Mạn Viên Hân tuyệt nhiên hứng thú, cô nhướng mày, hỏi tiếp:
“Chờ em làm gì?”
“Cùng em về nhà dùng cơm.”
Diệp Ngôn thản nhiên đáp, và Mạn Viên Hân lại im lặng ba giây, sau đó bật cười rồi mới nói:
“Không ngờ Diệp tổng cũng vui tính thật.”
“Ý em là cho rằng anh đang nói đùa?”
“Ừm hửm, em chỉ là một cô thư ký nhỏ nhoi được anh đưa về tận lực cống hiến cho công ty thôi.
Đừng để người khác cho rằng em đang cố tình câu dẫn anh, vợ anh sẽ nổi điên đấy.”
Mạn Viên Hân thong thả nói xong, cuối câu còn dành tặng cho đối phương một nụ cười.
Sau đó, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Chẳng qua mấy giây cô đã dọn xong và cầm túi xách lên, chuẩn bị ra về.
“Hết giờ làm việc rồi, hẹn gặp lại Chủ tịch vào ngày mai.
Chúc anh bữa tối vui vẻ bên gia đình.
Và nếu anh không phiền thì hôm nào đó em xin phép mời con trai anh cùng đi ăn một hôm, vì em rất thích trẻ con, đặc biệt là con trai của anh.
Thằng bé đáng yêu lắm!”
Để lại những lời nói mang nhiều ẩn ý cho Diệp Ngôn xong, cô nàng còn tặng riêng cho anh ta một cái nháy mắt tinh nghịch rồi mới thẳng bước rời đi.
Bấy giờ, Diệp Ngôn lại dõi ánh mắt cực kỳ thích thú nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ ấy.
Và rồi trên môi anh ta lại hiện lên nụ cười tà mị.
Vì không có xe riêng nên mỗi khi ra đường Mạn Viên Hân đều phải đi taxi, mà vừa rồi cô lại không đặt xe trước nên hiện tại phải đứng chờ trước cổng công ty.
Cô đứng chờ hơn ba phút thì có một chiếc taxi đã dừng lại trước mặt Mạn Viên Hân, cô cho rằng là chuyến xe mình đã đặt nên không chút ngại ngần, liền bước lên xe.
“Đến chung cư Hoàng Kim.”
Mạn Viên Hân vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường từ vị trí tài xế.
Cho đến khi chiếc xe đã di chuyển và cô cài xong dây an toàn thì mới chú ý đến người đàn ông cầm lái phía trên.
Thoạt nhìn qua có thể nhận ra đó là một nam nhân khá trẻ, có vẻ ngoài cao ráo.
Anh ta diện cả set đồ từ quần cho tới áo đều là màu đen, đến mũ lưỡi trai và khẩu trang cũng là màu đen.
Giao diện này của anh ta khiến Mạn Viên Hân khẽ chau mày, cô muốn thông qua gương chiếu hậu trong xe xem mặt anh ta thế nào nhưng anh ta lại kéo mũ xuống thấp, làm cô không thể nhìn được gì từ dung nhan ấy.
Bấy giờ, điện thoại của cô lại vang lên thông báo chuyến xe cô đặt đã bị hủy do không tìm thấy khách.
Một cảm giác bất an chợt ập tới khiến nét mặt của người phụ nữ thoáng chốc trở nên lo âu, và ánh mắt dè chừng đang nhìn về phía người đàn ông.
Hiện tại, cô đang đấu tranh dữ dội về việc có nên gọi điện báo cảnh sát vì nghi ngờ bị người đàn ông kỳ lạ này bắt cóc hay không.
Cho đến khi cô thấy chiếc xe vừa rẽ vào đường đến chung cư của mình thì ánh mắt của cô mới dịu xuống phần nào.
Mạn Viên Hân tiếp tục theo dõi tình hình, và khi chiếc xe dừng lại trước cổng chung cư thì cô mới thật sự nhẹ lòng.
Vì đã biết chuyến đi này không phải là bên dịch vụ gọi xe của công ty nên cô đã để lại tiền mặt, sau đó mở cửa xuống xe trong im lặng, nhưng mọi sự toan tính đã bất thành vì cửa xe vẫn chưa được mở.
Thế rồi cảm giác lo sợ lại lần nữa ập tới, lúc này Mạn Viên Hân cũng đanh giọng lên tiếng:
“Tôi đã để lại tiền mặt, phiền anh mở cửa cho tôi xuống xe.”
Hầu như từ khi Mạn Viên Hân bước lên xe tới giờ, người đàn ông ấy chưa từng mở miệng nói ra nửa từ.
Cho đến hiện tại anh ta vẫn im lặng.
Thấy vậy, Mạn Viên Hân lại lên tiếng:
“Nếu anh vẫn tiếp tục cố thủ thế này thì tôi sẽ gọi điện tố cáo anh có ý đồ xấu ngay bây giờ.”
Trong khi cô đang lo âu không yên thì người đàn ông lại cong môi mỉm cười.
Anh ta thong thả lấy ra một tấm danh thiếp đưa ra phía sau cho Mạn Viên Hân, rồi mới trầm giọng cất lời:
“Xe tôi là taxi tự do, chỉ cần cô gọi chậm nhất là ba phút tôi sẽ có mặt ngay.
Phí dịch vụ rẻ hơn mọi nơi.”
Đùa ư? Ba phút là có mặt ngay, cứ như anh ta theo chân cô trên nên mới gọi là tới ngay tức khắc.
Mạn Viên Hân nhìn tấm danh thiếp, tuy dè dặt nhưng vẫn cầm lấy, thái độ của cô cũng dịu xuống phần nào khi thấy anh ta không có ý xấu.
“Mở cửa xe cho tôi được rồi chứ?”
Cô vừa nói dứt câu thì người đàn ông đã ấn nút mở khóa, ngay sau đó Mạn Viên Hân liền cầm theo túi xách nhanh chóng rời khỏi chiếc xe quái dị đó.
Khi cô rời đi, kính chắn gió bên cửa ghế ngồi phụ lái cũng được hạ xuống, theo sau bóng lưng mảnh khảnh của cô là đôi mắt thâm trầm của một người đàn ông luôn dõi nhìn theo, đến khi bóng cô khuất hẳn vào căn chung cư cao cấp.
Có người từng nói với cô rằng, cứ yên tâm bước tiếp vì phía sau đã luôn có một người bảo vệ, chăm lo..