CHƯƠNG
– “Đang làm gì vậy? Trễ thế này còn chưa ngủ?”. Không kịp phòng bị, Vương Nam không đầu không cuối hỏi.
– “Vừa về đến nhà. Tiểu tử cậu không phải cũng chưa ngủ sao? Có việc gì à?”. Lí Trọng hỏi.
– “Không có việc gì thì không thể gọi anh? Nhớ thì gọi thôi”. Vương Nam rốt cuộc cũng lớn mật mà hỏi một cậu.
– “Thao”. Lí Trọng cố che giấu tâm tình, “Một tháng này cậu làm gì? Không thấy gọi đi gọi đến gì?”. Lí Trọng tiếp tục hỏi.
– “Anh còn hỏi? Anh không phải cũng như thế sao?”. Hai người tranh cãi như trẻ nít.
– “Tôi bận lắm, ai, chỗ cậu có nóng không?”
– “Không nóng lắm, trời đang mưa”. Vương Nam đến bên cửa sổ, để Lí Trọng có thể nghe tiếng mưa.
Từng giọt mưa thánh thót cứ thế truyền vào tai Lí Trọng.
– “Anh nghe thấy không?”. Vương Nam lại hỏi.
– “Thấy, Vương Nam, cậu cũng nghe thử xem—”. Lí Trọng mở cửa sổ, để gió biển g lộng thổi vào tai nghe.
– “Anh có phải đang đố kỵ với thời tiết mát mẻ chỗ tôi không?”. Vương Nam giả vờ kháng nghị.
– “Lần sau nếu có thời gian, tôi sẽ đưa cậu đi ngắm biển”.
– “Được thôi, là anh tự nói đó. Tôi sẽ nhớ kĩ”. Những lời định nói Vương Nam cũng đã quen sạch. Giữa hai người tựa như chưa phát sinh bất kỳ khúc mắc nào.
– “Thức ăn ở nơi này rất ngon. Chưa kể nếu cùng người yêu đến đây thì sẽ rất lãng mạn”. Lí Trọng giới thiệu.
– “Bên cạnh anh đang không có cô nàng nào đi?”. Vương Nam cẩn thận thăm dò.
– “Thao, tiểu tử cậu đang nghĩ gì? Cậu không biết, bình thường nhìn vài cặp sinh viên yêu nhau ở đây, tôi sẽ nghĩ đến cậu”.
– “Vậy sao? Anh — nhớ tôi sao?”. Vương Nam lại lớn mật.
– “Không”. Lí Trọng dường như có thể tận mắt nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Vương Nam. Dừng một lát, anh mới tiếp tục “— tôi nói dối đấy”.
Có lẽ do đêm đã về khuya, khiến lòng người có chút mê ly, những lời thường ngày không dễ thốt nên lời lại trở nên rất tự nhiên. Có lẽ, khoảng thời gian dằn vặt vừa qua khiến cuộc trò chuyện trở nên cảm tính. Bọn họ đã quên đi tình cảnh tháng trước, từng trận gió thổi hòa cùng tiếng mưa mang tâm hồn đến gần nhau hơn. Cảm giác thân thuộc lại quay về, càng gần giữa họ.
– “Không hàn huyên nữa, cậu mau ngủ đi, mai còn phải đi làm”. Lí Trọng nói với Vương Nam.
– “Tôi vừa tỉnh ngủ. Mơ thấy anh, nên mới gọi điện”. Vương Nam không muốn buông điện thoại nhanh như thế.
– “Úc? Vậy sao? Mơ thấy tôi đang làm gì?”.
– “Thấy anh đòi cắn tôi”.
– “Haha”. Lí Trọng hào sảng cười. “Cậu sau này đừng chọc tôi nữa, nếu không, tôi sẽ không tha cho cậu”. Lí Trọng rất đắc ý.
Bởi đêm đã về khuya, giọng nói hai người cũng nhẹ đi rất nhiều, cuộc trò chuyện cũng vì thế mà trở nên ái muội thâm tình. Vương Nam đặc biệt thích nghe giọng nói của Lí Trọng lúc này, trầm ấm gợi cảm hơn mọi thời khắc khác.
– “Khi nào anh về?”. Vương Nam lại hỏi.
– “Sắp rồi. Khi nào về sẽ đi ăn cùng cậu”. Lí Trọng cũng quên mất điều mình từng hạ quyết tâm.
– “Vậy được rồi. Khi nào anh về sẽ gặp”.
Chuyện tình cảm liền là như vậy, ngay khi anh thề thốt nói lời chia tay, lại bắt gặp một lời nói, một ánh mắt của đối phương, ý chí sẽ liền tan rã. Lí Trọng cũng không hiểu vì sao. Vốn tưởng bản thân đã buông đoạn tình cảm này. Nhưng đêm nay, một cuộc gọi của Vương Nam lại khiến anh tình nguyện buông vũ khi đầu hàng. Những quyết tâm trước tình yêu này cũng tan rã không chút tung tích.
Còn Vương Nam, trước khi gọi điện, vẫn cảm thấy mất mát trong lòng. Hiện tại tâm hồn lại phơi phới gió xuân. Một khắc trước như đang ở địa ngục, hiện tại lại như đã bay đến thiên đường.
Tình cảnh khiến không ít người phải cảm thán: tình yêu, thực thất thường.