CHƯƠNG
Nếu Vương Nam không nhớ lầm, thì từ khi bước vào cửa nhà Lí Trọng, là lúc cả hai chân chính cảm nhận nhiệt độ tình cảm. Hai người bình thường đều gặp nhau, nhưng không thể nói lên tình cảm của mình. Vài lần, Vương Nam đều cảm thấy luôn có một loại xung động, khiến cậu muốn gắt gao ôm Lí Trọng. Cậu muốn dùng hết khí lực của một đời mà ôm anh, muốn đem anh dung nạp trong cơ thể mình, muốn anh trở thành sinh mệnh của mình! Nhưng mỗi lần lại một lần, cậu đều không có dũng khí làm vậy. Hai người đều tận lực lảng tránh vấn đề. Tuy mỗi khi ở cạnh nhau, hai người dường như đều nghe thấy âm thanh của ngọn lửa đang thiêu đốt họ, thiêu đốt đến cả hai đều đỏ mắt, nhưng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Nhưng cuộc đời, điều gì đến sẽ đến, ai cũng không trốn tránh được!
Ngày tháng , mẹ Vương Nam gọi điện đến, nói cậu đừng quên đêm nay tự nấu bát mì diện thọ, hôm nay là sinh nhật Vương Nam. Lúc này, cậu mới nhớ đến sinh nhật mình. Trong kí ức Vương Nam, từ khi cha qua đời, cậu cũng không còn quan tâm nhiều đến sinh nhật. Khi còn đại học, ngày này cũng vội vội vàng vàng qua đi trong hàng tá bài vở. Có một năm cậu nhớ sinh nhật, nhưng cũng chỉ là ghé lại quán ăn ven đường dùng bữa, nên dần dà, cậu không có quá nhiều khái niệm về ngày này.
Nhận điện thoại của mẹ xong, Vương Nam nghĩ có nên gọi Lí Trọng đi ăn không? Hay vẫn là thôi đi, nói với người ta để người ta tốn công mua quà tặng sao? Lí Trọng này tiêu tiền như nước, cậu thực sự sợ anh lại mua thêm món đồ quý giá nào, lại trở thành gánh nặng cho mình.
Buổi chiều, Vương Nam đến công trường khảo sát tiến độ thi công. Vì vật liệu thi công có vấn đề, cậu phải giải thích nửa ngày với đơn vị thi công, lại phải vội vàng tìm phương án thay thế, quay quần cũng đến giờ tan tầm. Vương Nam ra khỏi công trường, do dự không biết nên quay về công ty hay đến phòng tắm công cộng. Nguyên một buổi chiều chìm mình tại công trường khiến cậu cảm thấy toàn thân đều bẩn thỉu. Lúc này, Lí Trọng gọi điện đến, hỏi cậu còn đang ở công trường sao? Vương Nam nói đang chuẩn bị đi tắm rửa, cả người đều vấy bẩn rất khó chịu. Lí Trọng nói vậy cậu đợi tôi, tôi đến đưa cậu đi đến một nơi rất đẹp.
Nơi rất đẹp trong lời Lí Trọng là một gian phòng tắm xa hoa, nhưng thực sự, khi ấy Vương Nam không quan tâm lắm khí chất xa hoa này. Đây là lần đầu tiên cậu và Lí Trọng cùng xích lõa, tâm thần có chút không yên. Lí Trọng tự nhiên thoát y phục. Vương Nam chú ý đến từng cử chỉ của anh, khi quần áo thoát đến bụng, Vương Nam không dám nhìn tiếp, sợ Lí Trọng phát hiện mình thất thố. Lí Trọng ở trong lòng lại âm thầm tán thưởng vóc người xuất chúng của Vương Nam, ánh mắt anh lơ đãng quét đến hạ thân Vương Nam. Hạ thân cậu lớn lên vẫn rất xinh đẹp. “Ai, vóc dáng cậu có thể đi làm người mẫu”. Lí Trọng vui đùa. “Anh không bao giờ nói được lời nào hay ho cả!”. Vương Nam vờ giơ chân đá anh, liền bị người kia bắt lấy: “Cậu dám!”. Lúc thu chân về, liền nhẹ nhàng quẹt đến hạ thể Lí Trọng, Vương Nam rất quẫn, đồng thời cũng cảm thấy mình có phản ứng, liền vội vàng quấn khăn tắm lên người, chạy vào trọng. Lí Trọng cũng sửng sốt, ở phía sau hô to: “Vương Nam cậu đợi đấy!”.
Tắm rửa xong, Vương Nam đã muốn chết đói, liền nói Lí Trọng mau đi ăn cơm. Lí Trọng lại nói quần áo cậu đều dính bụi, mặc làm sao được. Vương Nam trả lời dù sao cũng không thể ra ngoài được, đành phải mặc thôi.
– “Trong xe tôi còn một bộ quần áo thể thao Nike, cậu mặc đỡ đi, size chúng ta cũng không khác biệt lắm”.
– “Vậy cũng được, anh đi lấy đi. Tôi vào trong uống trà đợi anh”.
Vương Nam ngồi tại sảnh uống trà, xem TV đợi người. Hơn nửa giờ, Lí Trọng vẫn chưa về, gọi điện thoại lại không bắt máy. Đợi thêm nửa giờ nữa, người vẫn chưa về. Vương Nam bắt đầu lo lắng, liên tục gọi điện cho anh, rốt cuộc cũng có người bắt máy. Vương Nam hỏi: “Anh chạy đi nơi nào, tôi sắp phải đi báo cảnh sát rồi”. Lí Trọng nói gặp lại bạn cũ, hàn huyên một hồi nên quay về trễ một chút. Vương Nam nói được, buông điện thoại nhưng lại hoài nghi không thôi, bạn bè kiểu gì phải nói chuyện lâu đến vậy? Lí Trọng không gặp phiền phức gì chứ?