CHƯƠNG
Vương Nam vừa thấy tên Lí Trọng hiện lên, vội vã chạy ra ngoài bắt máy.
– “Em đang ở đâu?”. Lí Trọng hỏi.
Vừa thấy anh gọi đến, Vương Nam vừa vui vẻ lại vừa tức giận, nghĩ anh còn dám hỏi em đang ở đâu? Nghĩ thế, lời nói cậu cũng trở nên vô thức: “Ở bên ngoài vui chơi”.
– “Với ai? Liễu Dược Dược?”.
– “Không phải, là Trương Chí Vĩ”. Vương Nam cố ý nói.
– “Trương Chí Vĩ?”. Bên kia điện thoại ngừng một lát, có vẻ như không thích điều này. Ngữ khí cũng lạnh lùng rất nhanh.
– “Vậy em cứ chơi tiếp đi, anh về nhà trước”. Lí Trọng cúp máy.
Tâm tình Vương Nam lại hả hê như vừa trả thù xong, nhưng cũng có chút tự trách. Phỏng chừng Lí Trọng muốn gặp mình, nhưng mình lại mượn một người khác chọc tức đối phương, mình đang làm gì không biết? Nhưng nghĩ lại, Vương Nam liền vui vẻ, Lí Trọng chắc cũng biết thế nào là ghen rồi.
Vương Nam trở lại chỗ ngồi, liền cáo từ Trương Chí Vĩ. Cậu nói hiện tại đã muộn rồi, ngày mai còn đi làm, Trương Chí Vĩ nghe thế cũng không giữ người nữa. Ra khỏi quán bar, Vương Nam không vội vã tìm xe buýt, mà chầm chậm tản bộ ven đường. Đêm bình an, trên đường đa phần là thanh niên, đại thể đều đi theo nhóm. Hai bên đường, vài cây thông Noel rực rỡ phát sáng, tô đậm thêm không khí ấm cúng của đêm thánh vô cùng. Vương Nam nghĩ đến cuộc trò chuyện ban nãy, lại nghĩ đến hình ảnh Lí Trọng khi ghen tuông, không khỏi cười thành tiếng. Tâm tình cậu cũng vui lên không ít. Cậu muốn gọi điện cho Lí Trọng, nhưng lại thôi, để Lí Trọng nếm trải tư vị ghen tuông một lần cũng tốt. Nghĩ vậy, Vương Nam cảm thấy mùa đông tuyệt không lạnh lẽo. Trước mắt vừa vặn có một cặp tình nhân vừa lướt qua, khuôn mặt họ tràn đầy hành phúc cùng ấm áp, phỏng chừng là những người mới yêu. Vương Nam cảm thấy hiện tại, mình cũng không khác gì họ.