CHƯƠNG
Hôm sau, Vương Nam liền ngã bệnh, lần cảm mạo này cũng nặng như năm ngoái. Cuộc gặp đêm qua đã phá hủy mọi phòng tuyến của Vương Nam. Vài tháng qua còn có thể ẫn nhẫn, nhưng khi nhìn thấy Lí Trọng, thành trì trong cậu phút chốc sụp đổ.
Nằm trên giường, Vương Nam sốt cao đến hồ đồ. Có lúc cậu cảm thấy như Lí Trọng đang bên cạnh, lúc lại thấy đầu đau như búa bổ. Vương Nam thật muốn chết đi, chết càng nhanh càng tốt, không chừng đó lại là một sự giải thoát tuyệt diệu với mình.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Vương Nam nghe tiếng chuông điện thoại đổ dồn. Vương Nam giãy dụa đứng lên, đến sô-pha bắt máy. Nhưng điện thoại lại không hề đổ chuông, Vương Nam ảo não ném máy lên ghế, vô lực ngồi trên sô-pha. Một năm trước, cũng là cảm mạo, cũng là tại thời khắc mình cảm thấy khó khăn nhất, Lí Trọng lại gọi điện đến. Một năm sau, vẫn cơn cảm ấy, nhưng không ai gọi cho cậu. Có lẽ duyên phận cả hai đã thực sự không còn.
Vương Nam nhắn nghiền mắt. Không biết vì sao, lúc này, cậu đặc biệt nhớ nhà, nhớ mẹ.
Cậu muốn về nhà. Cậu không muốn tiếp tục ở thành phố này nhận mọi dày vò nữa.
Vương Nam không biết mình mua vé xe thế nào, bò lên xe buýt đường dài thế nào. Cậu suy yếu tựa người vào khung cửa xa, trong đầu lại xuất hiện ảo giác. Trước mặt hiện ra một chiếc giường thật lớn, cậu liền thoải mái nằm lên. Nghiễng đầu về phía trước mà hôn mê bất tỉnh.
Lúc Vương Nam tỉnh lại, xung quanh đã là một vòng người. Có người hỏi, cậu sốt cao như vậy sao còn ra ngoài? Có người lại hỏi cậu ổn không, nếu không chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện. Vương Nam muốn xin nhờ nước uống, nhưng lại thốt không nên lời. Cậu lắc đầu rồi nhắm mắt. Mọi người thấy cậu đã tỉnh, liền mang cho cậu chút đồ ăn. Một dì hảo tâm còn nhường chỗ cho Vương Nam để cậu nằm xuống. Còn mình thì ngồi bên cạnh trông chừng.
Hơn giờ trên xe, Vương Nam lúc tỉnh lúc mê. Cậu mơ thấy mình và Lí Trọng cùng cưỡi xe băng qua một đường hầm thật dài. Đi mãi, đi mãi cũng thấy ánh sáng cuối đường, nhưng hai người làm thế nào cũng không thoát khỏi hắc ám. Ánh sáng như đang ở trước mắt, nhưng hai người vĩnh viễn không đuổi kịp.
Đến bến xe, những người hảo tâm liền mang cậu đi bệnh viện. Vương Nam nói số điện thoại của mẹ cho bác sĩ, sau đó tiếp tục bất tỉnh. Khi Vương Nam mở mắt ra, đã là sáng hôm sau. Trải qua một đêm chăm sóc, Vương Nam đã hạ sốt. Bác sĩ nói lá gan cậu không phải nhỏ, sốt cao như vậy còn không chịu đi bệnh viện, chỉ cần để thêm vài giờ nữa, tính mạng cậu sẽ nguy hiểm. Vài ngày nay phải ở lại viện quan sát, xem có phát sinh biến chứng gì không. Sau khi bác sĩ đi, mẹ Vương Nam đỏ mắt hỏi con làm sao vậy, đêm qua hù chết mẹ. Nói xong liền khóc. Vương Nam cảm thấy mình thật có lỗi với mẹ. Đã lớn như vậy còn làm mẹ bận tâm.
Những ngày dưỡng bệnh, Vương Nam thường tựa vào giường, ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ. Ánh nắng hè đậu trên bậu cửa sổ, nghe tiếng lá cây rơi rụng bên ngoài khiến tâm tình càng buồn thêm. Lời “Đừng bạc đãi bản thân, phải tự biết chăm sóc mình. Có việc gì thì cứ gọi cho anh” Lí Trọng từng nói lại hiện lên trước mặt. Ánh mắ dò xét của mẹ cũng làm Vương Nam có chút bất an. Cậu không thể nói cho mẹ biết chuyện, vĩnh viễn không thể.
Liễu Dược Dược gọi điện thoại đến nhà Vương Nam không biết bao nhiêu lần. Cả công ty đều lo lắng, cho rằng cậu mất tích, thiếu chút nữa đã đi trình báo công an. Hoàn hảo, cậu chỉ phát sốt và nằm viện.
Lần này trở về lại sinh bệnh như vậy, mẹ Vương Nam biết con trai nhất định có chuyện. Trong lúc trò chuyện cùng Liễu Dược Dược, bà biết không phải chuyện công ty. Như vậy thì nhất định là chuyện tình cảm. Đứa con ngốc này của bà, chỉ vì một tình yêu dang dở mà đem tính mạng ra đùa giỡn. Cô gái nào có thể làm con mình tổn thương đến như vậy? Nghĩ đến đây, mẹ Vương Nam không khỏi oán giận người kia. Có vài lần bà muốn hỏi Vương Nam, nhưng nhìn đến bộ dáng rầu rĩ của cậu, lại không biết hỏi thế nào. Mỗi ngày mẹ chỉ có thể hỏi cậu muốn ăn gì, nàng muốn bồi bổ thân thể cho con.
Vương Nam xuất viện, về nhà ở thêm vài ngày. Nhìn thấy mẹ tìm mọi cách nấu đồ tẩm bổ cho mình, Vương Nam lại cảm thấy khó chịu. Vương Nam a Vương Nam, những lúc người không muốn sống, có nghĩ đến mẹ mình không? Không nghĩ đến nỗi đau của mẹ khi mất đi đứa con sao?! Cậu cảm thấy vì mẹ, mình phải sống thật tốt.
Trước ngày cậu quay lại thành phố, mẹ vẫn là nhịn không được mà hỏi:
– “Vương Nam, con có phải gặp chuyện gì không vui không?”.
– “Không, không có chuyện gì đâu mẹ”.
– “Con trai, nếu có chuyện gì thì về nhà nói cho mẹ nghe. Sau này đừng làm mẹ lo lắng như vậy nữa”. Mẹ cậu biết rõ, nếu Vương Nam không muốn nói, có hỏi cũng vô dụng.
– “Ưm”. Vương Nam gối đầu lên đùi mẹ.
Mẹ nhìn đưa còn trước mặt, trong lòng không khỏi buồn bã. Con trai lớn rồi, không phải chuyện gì cũng đều nói cho mình nghe.
Bệnh nặng một hồi, Vương Nam vẫn quay về thành phố đã từng làm cậu tan nát cõi lòng này. Vương Nam quyết định, bản thân phải triệt để lãng quên Lí Trọng. Hơn nữa cậu còn muốn nghiêm túc yêu một ai đó, rồi kết hôn sinh con, không bao giờ để mẹ bận tâm nữa.
Mà cũng tại thành phố này, một nữ nhân đang lo lắng tìm kiếm Vương Nam. Đêm đó say rượu, Lí Trọng buông một câu làm nàng run sợ. Nàng muốn tìm Vương Nam để chứng thực, nữ nhân ấy là Từ Đan Lôi.