Từ lúc Nhạc Nhạc biết Tiểu Bác là anh nó rồi, mỗi ngày liền gọi anh trai không yên.
Mà Tiểu Bác đã sớm coi nó em gái, bây giờ lại càng vui hơn một chút
Vì Tiểu Bác ngã bị thương, Vũ Tình quyết định không đưa Nhạc Nhạc đến nhà trẻ 'Tiểu thiên sứ'.
Dù sao Tiểu Bác cần ở nhà nghỉ ngơi, đơn giản, Nhạc Nhạc mỗi ngày cũng ở nhà chơi cùng Tiểu Bác!
Hai đứa trẻ bày đồ đạc khắp nơi, cho nên Vũ Tình đã quy định hai đứa trẻ chỉ có thể lấy đồ ở phòng chơi, xem tivi trong phòng khách, ăn ở nhà bếp.
Không quy định như vậy, hai tiểu ác ma này cô không quản nổi nữa!
Lúc trước, hai tiểu quỷ này bày đủ đồ chơi ra, từ trong phòng ngủ ra phòng khách, thậm chí còn đến phòng ngủ chính.
Sau khi bày xong công trình to lớn, hai đứa bé kia sẽ nói đói bụng!
Có lẽ đã thành thói quen trong nhà tre, chơi xong được ăn tráng miệng. Vũ Tình lấy bích quy hay bánh ngọt gì đó cho chúng ăn.
Kết quả hai vị này căn bản chẳng ăn gì, lại bày bừa ra nhà sàn, sô pha hoặc trên quần áo, Vũ Tình chỉ có đi sau chúng dọn dẹp.
Trời ạ, loại công việc ở nhà chăm con này không phải ai cũng có thể làm đâu! Mỗi ngày ở nhà trông hai đứa nghịch này, cô chịu đủ rồi!
Cho nên cô thầm thề, chờ cánh tay Tiểu Bác khỏi rồi, cô sẽ dứt bỏ gia đình này, còn muốn ra ngoài đi làm!
Ai quy định phụ nữ chỉ có ở nhà, không cần, ngốc mãi thế này, cô nhất định hội sẽ biến thành kẻ ngốc không chừng!
"Mẹ, con muốn đi vũ trụ!" Nhạc Nhạc đang xếp hình, bỗng chạy đến nói với mẹ đang lau sàn!
"Vậy tự đi đi, mẹ không giúp được con đâu!" Vũ Tình ngẩng đầu, thật nghiêm túc nói!
"Dạ, vang!" Không nín được nữa, cho nên Nhạc Nhạc cũng không có cơ hội làm nũng, lập tức vọt vào nhà tắm.
Buồn rầu, bất đắc dĩ, phiền......
Chà sàn, chà sàn......
Chỉ thấy cánh tay cô cử động, có thể thấy được trình độ phiền chán này.
"Mẹ...... Lau...... Mẹ...... Lau cho con......" Tiếng non nớt vang lên, có thể thấy đứa bé kia sốt ruột thế nào!
Vũ Tình thân là mẹ, ai thán một tiếng, nhận mệnh đứng dậy. "Đến đây, đến đây!"
Nhạc Nhạc nhấc mông về phía mẹ, hơn nữa còn nâng cao cao.
Mặc dù có chút phiền chán, nhưng dù sao cũng là con gái mình. Cho nên, động tác của cô vẫn thật dịu dàng. Lau xong rồi, vỗ nhẹ lên cái mông trơn bóng một tiếng.
Chỉ nghe 'Bốp' một tiếng, đứa bé kia đứng thẳng dậy mặc quần, tiếp theo giống như không có việc gì, chuẩn bị chạy ra ngoài.
"Đứng lại cho mẹ!" Vũ Tình đứng thẳng, thật nghiêm túc nhìn con gái.
Nhạc Nhạc cười." Mẹ, có phải muốn rửa tay không?"
"Chỉ là một, còn gì nữa?" Cô dịu dàng nói nhỏ nhẹ, nhưng không mất uy nghiêm của người mẹ.
"Hì hì, còn phải xả bồn cầu!" Nói xong, ngoan ngoãn liền chạy đến bên bồn cầu, ấn nút.
'Ào......' tiếng nước vang lên, Nhạc Nhạc bắt đầu đi rửa tay.
Rửa xong, đứng lên định chạy đi.
"Đứng lại!"
"Còn có chuyện gì ạ? Mẹ?" Nở một nụ cười hiền lành.
"Nhạc Nhạc đã lớn, cho nên về sau phải học tự mình lau rửa, biết không?"
"Nhưng con không đâu, không mà!" Nhạc Nhạc lắc đầu theo phản xạ, động tác vô cùng mau!
"Từ từ học là được, lần sau đi vũ trụ mẹ không lau cho nữa!" Chuyện này cô đã quyết định rồi, Nhạc Nhạc sắp năm tuổi, chuyện này phải để tự nó làm!
Ngẫm lại khi mình năm tuổi đã lau giúp em trai em gái! Mà con gái cô thì vẫn phải nhờ cô!
"Không học, Nhạc Nhạc sẽ không lau! Sẽ không!" Vẫn lập tức lắc đầu!
"Có thể không, về sau mẹ cũng không quản. Cùng lắm thì, con đi xong thì không lau, trực tiếp mặc quần đi!"
Nhạc Nhạc chu miệng lên lộ ra nét mặt vô cùng khổ sở. "Không cần, như vậy bẩn lắm, thối lắm!"
"Vậy tự con lau đi!"
Thấy mẹ nói thật, Nhạc Nhạc lập tức giữ chặt tay mẹ."Không cần, vũ trụ bẩn bẩn, Nhạc Nhạc không chạm, không chạm!"
Cuối cùng lời nói của bọn trẻ chỉ là ngại bẩn, nó không chạm vào đâu!
"Tốt, cho nên công việc bẩn này con để mẹ làm đúng không?" Vũ Tình nhìn thấy biểu tình của con gái, không nhịn được muốn cười, nhưng lại không nhịn được muốn tức giận! Nhạc Nhạc lè lưỡi, xem như cam chịu.
Dù sao trong quan niệm của bọn trẻ, công việc này chỉ có mẹ làm!
Tỏ vẻ xong, Nhạc Nhạc lập tức chạy ra ngoài.
————————————–
Thang Duy Thạc vừa vào cửa, hai tiểu thiên sứ lập tức xông tới.
"Ô...... Papa......" Trên mặt Nhạc Nhạc tràn đầy nước mắt, tủi thân đến không được!
Tiểu Bác chỉ đau lòng nhìn em gái, nhưng không nói cái gì! Vì một bên là mẹ, một bên là em gái, nó bênh ai cũng không thể nói!
Thang Duy Thạc nhìn Nhạc Nhạc khóc như mưa, ngồi xuống đau lòng hỏi." Làm sao vậy, bảo bối?"
"Papa, mẹ đánh con, đánh mông Nhạc Nhạc! Papa, ba xem đi, đau quá!" Nhạc Nhạc xoay người, cởi quần nhỏ cho ba xem! Quả nhiên bên trên đỏ bừng, có thể tưởng tượng mẹ đánh mạnh thế nào.
Kéo quần con lên, Thang Duy Thạc cầm chìa khóa xe, đi đến phòng bếp.
"Em đánh Nhạc Nhạc, vì sao đánh con?" giọng nói chất vấn, mất hứng thật rõ ràng.
Có lẽ là vì cảm thấy mắc nợ con gái, cho nên Thang Duy Thạc đặc biệt chiều Nhạc Nhạc. Cho dù nó bướng bỉnh, làm loạn, hắn đều cảm thấy con gái thật đáng yêu!
Cho nên, biết được cô đánh con gái, hắn tức giận! Vũ Tình không buồn lên tiếng, đặt thức ăn lên bàn. " Ăn cơm!"
"Anh hỏi em, đánh con làm gì?" Nhíu mày, kéo cô lại.
Vũ Tình liếc mắt, tức giận đến không nói được: "Anh muốn tôi nói hả?" Hạ Nhạc Nhạc đứa bé hư này, không đánh nó thì sao, nếu không đánh nó, nó sẽ không hiểu!
"Nói!" Lạnh lùng phun ra một chữ!
"Con gái anh, đi vệ sinh xong không tự chùi! Kết quả anh biết nó làm gì không?"
"Làm như thế nào?" Hắn rất muốn biết hai mẹ con ở nhà đã làm sao! Một người khóc đáng thương, một người tức giận run người. "Nhạc Nhạc làm chuyện kinh thiên động địa gì à?"
"Em dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi, kết quả con bé này đi xong, không lau đu, trực tiếp ngồi lên chân em mà chùi. Em cảm thấy ngứa chân, mở to mắt thì thấy trên chân toàn là..."
Nghe xong thành công vĩ đại của con gái, Thang Duy Thạc nhịn cười. Ha ha, hình ảnh đó nhất định rất thú vị! Vũ Tình đập hắn, tức giận đến giơ thẳng chân." Anh còn cười, tức chết em!"
Thang Duy Thạc giữ mặt cô, vội hôn an ủi.
"Được rồi, lát anh đi dạy dỗ nói!"
"Lần này anh nhất định phải giáo huấn, không thể đến cuối cùng biến thành tù binh của con!" Cô lớn tiếng nhắc nhở!
"Ừ, nhất định giáo huấn!" Hắn nói có lệ, đều là bảo bối của hắn, người nào cũng không thể giáo huấn! "Bây giờ nên ăn cơm đi, cơm nước xong, anh nhất định bắt đầu giáo dục!"
Bụng hắn đã sớm đói không chịu được, trước muốn bổ sung thể lực!
Toàn bộ bữa tối Nhạc Nhạc vẫn hai mắt đẫm lệ mông lung, dùng ánh mắt thật tủi thân nhìn mẹ. Vũ Tình không để ý tới nó, nhìn thấy cũng giả vờ không biết!
Cô muốn cho đứa bé kia biết, tức giận của cô là lỗi của nó!
A~ Nhớ đến vàng vàng trên bàn chân, cô lại tức điên lên!