"Alysa, cô là có ý gì, muốn tôi chết đói sao?" cô thư ký đang lúc tức giận nhìn Vũ Tình, lúc tức giận gần như giương nanh múa vuốt.
"hôm nay rất nhiều người mua, xếp hàng rất dài!" cô không thua kém nói, ban đầu cô còn giữ dáng vẻ thấp kém một chút, nhưng thông qua tiếp xúc lâu như vậy, cô đã hiểu rõ cấp trên là người ra sao rồi!
Bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, gió chiều nào che chiều nấy, một trăm phần trăm là tiểu nhân
Người như vậy, cô mới chằng muốn tôn trọng!
Cô thư ký mở hộp cơm trong nháy mắt, mùi thơm thức ăn trong nháy mắt bay vào mũi Vũ Tình. Ùng ục...trong bụng phát ra một tiếng kêu thật lớn!
Vũ Tình bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, cầm chiếc áo T-shirt vào toilet!
"quả thật là quần áo tốt, sợi vải mềm mại, sờ vào có cảm giác mát lạnh! Mua cho hắn chiếc áo như vậy quả cũng không tồi!" Vũ Tình theo bản năng nói như vậy, có lẽ chính cô cũng không có ý thức được, cô giống như một cô vợ nhỏ.
Rất nhanh chóng giặt quần áo, không lâu sau những vết dầu mỡ trên áo đã được giặt sạch!
Giơ chiếc áo lên để nước chảy xuống, quần áo tốt như vậy đương nhiên là không thể vắt rồi! haha, để có nếp nhăn là càng không xong rồi!
Sau khi cho chảy hết nước, Vũ Tình mang quần áo đi sấy khô!
"vù vù..." tiếng gió thổi đến.
Đang lúc sắp xếp đồ, Vũ Tình rất tự nhiên nghĩ tới chủ nhân của chiếc áo
Quả thật, quả thật là một người đẹp trai hấp dẫn!
Vẻ đẹp trai của hắn và Thang Duy Thạc không giống nhau.
Thang Duy Thạc có sự chín chắn của người đàn ông trưởng thành, hơn nữa, còn có sự độc đoán vốn có!
Người đàn ông này gọi là Đoạn Tuấn Hi sao? Oh..không, nên kêu là cậu bé đi! Hắn đẹp trai như mặt trời ấm áp, sẽ không gây áp lực cho người khác, ít nhất cô không có cảm giác bị áp lực!
Xem lại, cậu bé rất giảo hoạt cũng rất thú vị
'La La La La La La Loo Loo Loo...tôi thích tắm rửa, rùa rụt đầu té ngã..." ( thể loại nhạc chuông gì đây trời??) tiếng điện thoại di động bá đạo vang lên, bởi vì tiếng ồn của máy sấy, một lúc lâu sau cô mới nghe được!
Một dãy số điện thoại lạ, ai đây? Không nhiều lo lắng, cô liền nhận điện thoại. "Alo, xin chào..."
"hello, Hạ Vũ Tình tiểu thư!" một giọng điệu nước ngoài vang lên!
Cô hơi ngạc nhiên, thật không ngờ hắn sẽ gọi điện tới. "...đợi một chút gửi quần áo của cậu đi, không nên gấp gáp!" Bớt nói nhảm đi, nói thẳng vào trọng điểm!
"không vội, dù sao tôi cảm thấy khỏa thân ngồi điều hòa cũng không tệ lắm!" Đoạn Tuấn Hi tự giễu nói. " cô Hạ Vũ Tình, bây giờ đang nghỉ trưa sao?"
"nghỉ trưa?" cô kéo dài âm cuối, giọng điệu rất ai oán! "tôi nghỉ trưa, tất cả thật lãng phí!" cô...cô còn chưa ăn cơm trưa đây!
Vừa rồi cô cũng có thuận tiện mua, nhưng đâu có thời gian mà ăn! "haha, cô nổi giận thật đáng yêu!" hắn mỉm cười nói!
"tôi không có thời gian tán dóc cùng cậu đâu, được rồi, cúp máy đi!" người này rõ ràng đang đùa giỡn cô nhưng cô không tiếp nhận loại trò chơi này!
Cô là mẹ của hai đứa con rồi, lại không phải là nữ sinh, nên càng không thích loại này.
Vừa mới cúp điện thoại, lập tức điện thoại lại vang lên. "này, cậu rốt cuộc có thôi đi không, một hồi tôi nhân tiện ..."
"Vũ Tình, em làm sao thế?" điện thoại vang lên tiếng nói trầm ổn quen thuộc!
Trong nháy mắt Vũ Tình xấu hổ lè lưỡi, tiếp theo giọng nói cũng không vui: "có chuyện gì?"
"Ăn cơm chưa? Anh vẫn chưa ăn, nếu không em tới đây chúng ta cùng đi ăn cơm trưa!" vừa nói xong, cô mới phát hiện ra đã quá thời gian cơm trưa rồi!
Sáng sớm hôm nay nguời phụ nữ của hắn bận rộn với hai tiểu bảo bối, bản thân cũng không ăn cơm buổi sáng!
"không...không...em.... ăn cơm rồi, anh tự mình ăn đi. Công việc rất bận, trước tiên không thể nói được!" không đợi đối phương trả lời, trực tiếp cúp điện thoại!
Sau khi cất điện thoại vào túi, tiện tay giũ quần áo. "Có chút ẩm ướt, chằng qua cũng còn rất tốt!" liền sau đó một phút cũng không trì hoãn, Vũ Tình liền chạy vào thang máy
"không phải chứ, cô! Ẩm ướt như thế cô bảo tôi làm sao mà mặc được đây?" ngồi ở trong xe, cầm quần áo ướt sũng, không thể tin được hỏi!
" cũng không quá ẩm mà, chỉ một chút thôi! Ai da, trời nóng như vậy, cậu coi như giảm nóng đi!"
"như vậy dính ở trên người không thoải mái mà..."
"cậu mở mui xe, xe mở ra như thế rất phong cách mà, tin tôi đi, không lâu sau quần áo sẽ khô thôi!" Vũ Tình phân tích đạo lý rõ ràng, sau đó lui người ra phía sau...phía sau...
Khi cách xe khoảng hai thước, hướng tay về phía trong xe. "tạm biệt!"
Trên mặt Đoạn Tuấn Hi mang theo điệu cười mỉm nhìn bóng lưng mảnh khảnh. "Hạ Vũ Tình, cô cho rằng có thể thoát được sao?" nhìn lại một lần, Đoạn Tuấn Hi khởi động xe rời đi
" em đi đón con sao, ồ, được rồi!" khi tới gần lúc tan sở, Vũ Tình nhận được điện thoại của bố bọn trẻ!
"Buổi tối anh còn có tiệc rượu xã giao, em mang theo con đi ăn trước, không cần phải đợi anh!" Thang Duy Thạc giống như một ông chồng, nói rõ sự tình với vợ .
"ừ, em biết rồi!" ai sẽ chờ hắn chứ, đúng là không biết xấu hổ
"ừ, anh sẽ sớm về nhà! Moa... gặp lại sau!" lúc cuối cùng, Thang Duy Thạc cho cô một nụ hôn trong điện thoại! Vũ Tình chịu không được trở mặt xem thường, cất điện thoại, tiếp tục sắp xếp văn kiện!
Nhìn một đống văn kiện hỗn loạn, cô thực sự nghi ngờ đến lúc tan sở, có thể sắp xếp xong không nữa!