"Duy Thạc, hôm nay anh sao thế?" Kỳ Kỳ nhìn hắn tiếc nuối, thực sự là đáng tiếc.
Đường đường là tổng giám đốc của Thang Bách, chính trực trang nghiêm, vậy mà chịu đựng như thế
Thang Duy đẩy cánh tay khoác trên vai hắn, khom người trên mặt đất lấy quần áo, lấy trong ví tiền ra một trăm ngàn đưa cho Kỳ Kỳ. "anh muốn nghỉ ngơi, em hãy tự nhiên!"
Kỳ Kỳ rất nhanh cầm lấy tiền khoác quần áo vào, người ta đã không có hứng thú, cô ở lại đây cũng không có ý lắm!
Mồ hôi....Thang Duy Thạc không cử động...cái này thực sự rất đáng tiếc!
Lúc Kỳ Kỳ đi ra đến cạnh cửa, mỉm cười gửi cho Thang Duy Thạc một nụ hôn gió.
"lạch cạch, lạch cạch"sau hai tiếng đó, Kỳ Kỳ đã rời khỏi phòng tổng thống!
"shit!" Thang Duy Thạc phẫn nộ hô to một tiếng, vùi mặt trong gối. Hắn...hắn lại không ra tay? Chết tiệt, chẳng lẽ hắn chỉ có cảm nhận với người phụ nữ kia?
Trong lòng càng ngày càng bực tức, ngày càng rối bời! hình ảnh của Hạ Vũ Tình không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, hồi tưởng lại lúc trước cô không ngừng nói bên tai của hắn.
Châm chọc thế nào, vì vậy nhiều ngày, hắn đã không ngừng mà tiếp nhận cô.
Cô mói muốn đi ra ngoài làm việc, được thôi, hắn thỏa hiệp. sợ cô đi làm mệt, hắn tìm một công việc nhàn nhã tự do cho cô!
Cô nói nhờ hắn, để hắn tắm rửa cho hai nhóc kia, hắn túm lấy hai tiểu quỷ trong phòng tắm hăng hái, đập phá, toàn thân trên dưới đều là nước, hình như hắn cũng tắm rửa theo.
Cô nói mệt, không muốn, được rồi, hắn có thể nhẫn nại, thuận tiện an ủi chính mình là nghỉ ngơi cho lại sức! haha, cô nhất định có thể cười hắn ngu ngốc ở sau lưng hắn đi!
Bực bội trong lòng khiến cho hắn lật qua lật lại, đến hừng đông mà vẫn không buồn ngủ.
Thang Duy Thạc bắt đầu ban đêm không về, chỉ mỗi ngày khi đón con mới trở vể, lập tức lại rời đi.
Mở cửa để đưa hai con vào rồi, Thang Duy Thạc xác định mẹ bọn trẻ ở trong đó, sau đó nhân tiện rời đi! "baba, ba hôm nay vẫn không ăn cơm ở nhà à?" Tiểu Bác kéo quần ba, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng lên khát khao nhìn ba.
"baba, Nhạc Nhạc cũng muốn ăn cơm cùng với ba, baba, ba lâu rồi không chơi cờ nhảy với Nhạc Nhạc!" Nhạc Nhạc cũng nói theo! Hai đứa không hiểu rõ, tại sao gần đây baba không ở nhà!
Vũ Tình ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt nhìn kỹ màn hình tivi, liều lĩnh nói với bản thân không nhìn người trước cửa.
Hắn chỉ vì là ba của bọn trẻ, với cô không quan hệ gì hết, cô không có quyền quản hắn về nhà hay không.
Buổi tối lúc ngủ, cô sẽ không đau lòng khi nghĩ hắn ở đâu? Hắn bằng lòng ngủ cùng với một người phụ nữ khác ở trên giường , cái này....cái này cùng với cô cũng không có một chút quan hệ gì!
Bọn trẻ khẩn cầu, làm cho Thang Duy Thạc không nhịn được đưa ánh mắt nhìn về người phụ nữ đang ngồi ở trong phòng.
Shit! Hắn lại muốn nhìn thấy ánh mắt khát khao của cô!
Chỉ là, lúc hắn nhìn, nhận được chỉ là thất vọng, người phụ nữ đó đến liếc hắn một cái cũng không có.
Thang Duy Thạc hôn mỗi đứa một cái ở trên mặt bọn trẻ, biểu lộ vẻ dịu dàng mỉm cười. "bảo bối, baba gần đây công việc rất bận, cho nên không có thời gian ở cùng hai bảo bối! chờ mấy ngày nữa, baba nhất định sẽ ở cùng các con! Nào, mỗi đứa thơm ba một cái nào!"
Hai nhóc kia nghe lời nhào đến trong lòng baba, sau đó mỗi đứa một bên, cùng hôn một cái!
"baba, làm xong công việc sớm một chút, để sớm ở cùng bọn con! Còn nữa, baba phả chú ý đến cơ thể, không nên quá mệt, phải có thời gian ăn cơm!" Tiểu Bác đại nhân quan tâm baba!
Nhạc Nhạc thì như con mèo nhỏ dựa vào trên người baba, thân mật với baba.
Nhìn thấy con biết chuyện như thế, Thang Duy Thạc lại không khỏi nhìn về phía Hạ Vũ Tình. Con cũng có thể nói một câu quan tâm, cô lại một ánh mắt cũng không muốn nhìn hắn! " Tiểu Bác giỏi, baba sẽ chú ý, ba còn có công việc, ba đi trước nhé!" sau khi cùng hai con giơ tay tạm biệt, Thang Duy Thạc đi ra khỏi cửa nhà!
Thang Duy Thạc có lẽ sẽ không biết, khi hắn xoay người mở cửa, Vũ Tình đang nhìn hắn tha thiết!
Sau khi rời khỏi nhà Thang Duy Thạc ăn đầy đủ ở cửa hàng, lái xe trở về công ty, đây là cuộc sống của hắn mấy ngày gần đây!
Có lẽ như vậy cũng không tồi, dù sao gần đây lượng công việc rất lớn, mỗi ngày xử lý văn kiện đến nửa đêm mới đi ngủ!
"anh, anh làm sao vẫn ở đây hả?" Duy Á vừa mới trở về trong công ty cầm văn kiện, bất ngờ nhìn thấy ông anh của mình vẫn ở trong công ty.
Thang Duy Thạc ném văn kiện, nhẹ nhàng bóp sống mũi, sau đó mới chầm chậm nói: "đúng thế, gần đây công việc nhiều quá, em đó, làm sao cũng ở đây?"
Thang Duy Á nhún nhún bờ vai, chỉ chỉ văn kiện trong tay. "em đột nhiên nhớ đến văn kiện quên cầm, ngày mai em trực tiếp xuống xưởng, không đến công ty làm."
Thang Duy Thạc gật đầu, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn vào trong màn hình. "vậy em trở về nhanh một chút, nghỉ ngơi sớm!"
Thang Duy Á trái lại đứng yên một chỗ, nháy mắt mấy cái nghiên cứu ông anh của hắn. bây giờ đã quá giờ rồi mà ông anh của hắn vẫn không có ý rời khỏi công ty! " anh, anh không về nhà à?"
Thang Duy Thạc vẫn nhìn chằm chằm màn hình, ra vẻ tự nhiên nói: "làm hết công việc sẽ về!"
" không phải chứ, công việc này đưa về nhà làm cũng được mà, làm như vậy sao được, anh bỏ chị dâu với cháu ở nhà, cái này là rất không chăm sóc đó!" Duy Á cau mày nói, Tiểu Tình Tình lại là bạn tốt của hắn, hắn cũng không muốn để tiểu Tình Tình bị uất ức!
" ừ, anh tự biết, em về đi!"
"anh..." Duy Á vẫn còn muốn nói gì đó!
lông mày Thang Duy Thạc dựng lên, nghiêm túc nhìn em trai. "thế nào, em muốn cùng anh ở lại đây tăng ca sao?"
"không, bạn gái của em vẫn còn ở trong xe chờ, bai bai nhá!" Thang Duy Á như trốn đi, vài bước lớn liền chạy ra khỏi phòng làm việc của Tổng Giám Đốc.
Thu xếp cho bọn nhỏ ngủ xong, Vũ Tình trở lại phòng ngủ quạnh quẽ.
Trong khi nằm trong chăn, tất cả uất ức, cô độc, kỷ niệm, tức giận hòa trộn cùng nhau, như muốn chôn vùi cô xuống,
Ôm đầu gối, trong đôi mắt đẹp ửng lên một lớp sương mù. "Thang Duy Thạc, anh là đồ khốn nạn! anh giao con cho em, anh thì vô sự nhẹ nhàng lêu lổng ở bên ngoài! Gzz..."
Haha, liên tục hơn ngày rồi, buổi không trở về, cô có ngu cũng biết hắn nhất định tìm người khác rồi!
Vũ tình uất ức nước mắt không ngừng chảy xuống, vừa tức bản thân cũng không chịu thua kém!
Cô có quyền gì mà quản hắn, không có! Cô chỉ là đến để chăm sóc con mà thôi, cô cũng chỉ là muốn sống chung với con.
Vội lau đi nước mắt, chậm rãi nằm thẳng trên giường! "quên đi, không nghĩ đễn hắn nữa!"
Nằm nghỉ ngơi ở trong phòng, vẫn lật qua lật lại không ngủ được, nguyên nhân không có gì, lúc này trong đầu hắn đều là người phụ nữ kia.
"Người phụ nữ Vũ Tình kia, nhất định đã đầu độc mình rồi nếu không làm sao mình sẽ không phải cô ấy thì không được?"
Chết tiệt Thang Duy Thạc mày thật không có triển vọng, người phụ nữ đối với mày không hết lòng, mày vẫn muốn cô ấy? nhiều ngày trôi qua như thế cô ấy đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái!"
Một tiếng thở dài oán giận sau đó Thang Duy Thạc lại rơi vào trong những kỷ niệm điên cuồng.
giờ phút, cửa tòa nhà chuẩn bị mở!
Thang Duy Thạc nghiêm chỉnh đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sa lon cùng đợi bọn trẻ ăn xong bữa sáng đi ra!
Mùi thơm bánh trứng bay ra, bay vào trong mũi của hắn
"ục ục..."
Cơn thèm ăn trong bụng, lập tức phát ra tiếng kháng nghị, Thang Duy Thạc đối mặt với ngày càng nhiều căng thẳng, bởi vì rất khó để ngăn cản cơn đói.
Thích nhất là thức ăn của cô làm, hắn lâu rồi... lâu rồi không được ăn!
Không nhịn được mà nuốt nước miếng, hướng tới phòng ăn nhìn, lúc này vừa nhìn thấy Vũ Tình cùng hai đứa con đi ra từ phòng ăn!
"baba..."
"baba..."
Thang Duy Thạc không nghe thấy con gọi mình, bởi vì hai mắt hắn đều tập trung nhìn mẹ bọn trẻ!