Tình Nhân Tuổi 18

quyển 2 chương 24: cuồng phong bão vũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một tay Thang Duy Thạc ôm Vũ Tình, dùng sức hôn một cái ở trên đôi môi đỏ mọng, "Nhạc Nhạc và Tiểu Bác nghĩ sai rồi, làm sao có thể chia tay được!"

Vũ Tình bị động tác đột kích bất ngờ của hắn làm cho sửng sốt. càng bị câu nói "lừa gạt con nhỏ" kia của hắn làm cho trái tim kinh hoàng.

Hai đứa con ôm nhau nhìn ba mẹ, thoáng thả lỏng lau nước mắt trên mặt

Gần đây bọ trẻ vẫn vì chuyện "ba mẹ ly hôn", vì An An thực sự rất đáng thương.

Nhạc Nhạc nhìn thấy ba hôn mẹ, lúc này mới nín khóc mỉm cười.

Nhưng Tiểu Bác chỉ đi lại nhìn bọn họ, trong lòng không có chung ý nghĩ với em gái!

Vũ Tình không dám đối mặt với bọn trẻ, bởi vì chính cô biết sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nơi này.

Thang Duy Thạc làm cho trái tim của cô tổn thương, tan vỡ rồi!

Trừ hai con ra cô không thể tìm thấy một lý do gì để ở cùng với hắn, hơn nữa cô cũng không mong cùng hắn tiếp tục.

Thấy bọn nhỏ cười, Vũ Tình tránh cái ôm của hắn...

Vũ Tình mỗi ngày về muộn và buổi tối lại ra ngoài, khiến cho hai đứa con kịch liệt bất mãn.

Hôm nay buổi tối sau khi ăn cơm xong, cô cầm túi lớn đóng lại. Hai đứa con ăn cơm xong, chạy theo tới.

Tiểu Bác xị khuôn mặt nhỏ nhắn, mở miệng hỏi: "mẹ, chẳng nhẽ mẹ lại đi ra ngoài sao?"

Nhạc Nhạc bước bước ngắn, kéo quần áo của mẹ. " mẹ, gần đây mẹ đang bận gì vậy? tại sao toàn không ở nhà, vì sao mẹ không tắm rửa cho chúng con, đều là ba chăm sóc cho chúng con?"

"bảo bối ngoan, mẹ có chuyện rất quan trọng! gần đây mẹ sẽ rất bận, mấy ngày nay mẹ không rảnh để ở cùng con, ngoan nhá!" cô vỗ vỗ trên mặt bọn nhỏ rồi liên tiếp hôn tới, lúc đó cô đứng dậy và rời đi.

Hai đứa con chia nhau chặn mẹ lại, Nhạc Nhạc càng kịch liệt khóc lớn. "ô...mẹ, hôm nay đừng đi được không? Nhạc Nhạc, lâu rồi không nhìn thấy mẹ!"

Tiểu Bác mằc dù không khóc, nhưng dùng ánh mắt mong chờ đáng thương nhìn mẹ. " mẹ, mẹ đừng đi! Tiểu Bác và Nhạc Nhạc thật sự rất lâu rồi không nhìn thấy mẹ! mỗi ngày khi mẹ trở về, Tiểu Bác với Nhạc Nhạc đều ngủ cả rồi!"

Vũ tình áy náy vuốt đầu bọn nhỏ, một lần trấn an. "các con phải nghe lời, mẹ là có việc rất quan trọng!"

Nhưng hai bảo bối của mẹ, đâu có nghe lời người lớn, chỉ biết dây dưa, dùng sức ôm lấy chân của mẹ, Thang Duy Thạc từ thư phòng đi ra vừa vặn nhìn thấy được cảnh tượng này.

Nhìn cô hết sức giãy dụa, trái tim Thang Duy Thạc lần nữa bị nhói đau! Cô chẳng lẽ vội vã đi gặp Đoạn Tuấn Hi như vậy? muốn gặp đến ngay cả con cũng không cần?

Vũ Tình nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ ở cổ tay một chút, nếu không đi cô sẽ không kịp mất! mắt nhìn lên, nhìn về hướng Thang Duy Thạc cầu cứu

Thang Duy Thạc trách cứ nhìn cô một cái, nhưng vẫn cúi người xuống kéo hai tiểu bảo bối. "nghe lời, chơi cùng ba, mẹ có việc cần đi ra ngoài!"

"ô..."

Tiểu Bác nhìn ba lại nhìn mẹ, cuối cùng lớn tiếng nói ra nghi vấn chôn giấu lâu ở trong lòng. "mẹ, mẹ với ba có phải không tốt rồi không? Bây giờ mẹ không nói chuyện với ba, hơn nữa mẹ vẫn không ngủ cùng phòng với ba.

Mẹ, ba với mẹ đều cần phải ở chung một phòng! Mẹ, lúc trước mẹ với ba vẫn cùng chơi với Tiểu Bác và Nhạc Nhạc! nhưng đã lâu chúng con không được ba mẹ cùng yêu thương con và Nhạc Nhạc !" vừa nói, Tiểu Bác uất ức hạ khóe miệng xuống, nhưng vẫn kiên cường không khóc ra.

Tiểu bảo bối nghiêm túc nhìn chằm chằm mẹ, chở mẹ trả lời cho mình.

Lời con nói làm cho Thang Duy Thạc run lên, hắn thật không ngờ con mình lại tỉ mỉ như thế.

Bị con hỏi Vũ Tình á khẩu không trả lời được, ở sâu trong lòng càng thêm hận hắn.

Tại sao người sai rõ ràng là hắn, nhưng người bọn nhỏ oán hận lại chính là cô.

Vũ Tình nhẹ hít một hơi, nhịn khóc nói: " Tiểu Bác, nghe mẹ nói, ba mẹ rất tốt, con đừng nghĩ loạn. mấy ngày nữa mẹ sẽ cùng chơi với Tiểu Bác và Nhạc Nhạc, được không?"

Tiểu Bác không nói lời nào, nhưng hai con mắt to long lanh có thần nhìn chằm chằm mẹ.

Lại một lần nữa Nhạc Nhạc khóc, nghe thấy lời của anh, nhất thời khóc càng thương tâm.

Hai đứa con làm cho cô đau lòng, nhưng chương trình học một bên cô cũng không muốn chậm trễ. Nhìn thấy thời gian trên chiếc đồng hồ, Vũ Tình cuối cùng tàn nhẫn quyết tâm, hung hăng bỏ lại nói. " Thang Duy Thạc, anh hãy chăm sóc con cho tốt, tôi đi đây!"

Nói xong, tránh Nhạc Nhạc đang ôm quanh, tránh ánh mắt chất vấn của Tiểu Bác, Vũ Tình như trốn chạy ra ngoài....

Sự lạnh lùng của Vũ Tình bây giờ, không chỉ làm cho bọn nhỏ buồn.

Đối với Thang Duy Thạc mà nói, lại càng là đày đọa tàn khốc.

Mỗi ngày nhìn thấy cô ăn mặc xinh tươi ra ngoài, buổi tối đều đến rất muộn lại bị chiếc xe Lamborghini đưa về, người đàn ông mở chiếc xe kia chính là Đoạn Tuấn Hi, thiếu đông gia của Hoa Sa.

Bưng chén rượu, ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch.

Rượu, gần đây đã trở thành bạn của hắn, haha, lúc trước bởi vì Hoàng Vũ Hân, làm cho bản thân mình uống say như chết, nhưng lần này.

Khi càng giận chính mình, giận chính mình nhận thức không rõ.

Nhưng lúc này đây, hắn vậy mà sợ hãi, sợ hãi chính bản thân mình sẽ đánh mất cô.

Sợ hãi trong mắt cô không hề có hắn, sợ hãi cô đối với chính bản thân hắn không dòm ngó tới...

"cạch" một tiếng cửa bị mở ra, một thân hình màu đen đi vào trong nhà hắn!Thang Duy Thạc đang uống rượu, ánh mắt mang theo men say dừng lại trên cơ thể của cô.

Chỉ nhìn thấy bộ đồ màu đen làm nổi bật hình dáng nhỏ nhắn của cô, làm cho người không thể dời ánh mắt!

Hạ Vũ Tình cúi người cởi giày, trong nháy mắt cổ áo thấp tạo thành một bức tranh kiều diễm. ánh mắt của Thang Duy Thạc rất nhanh bị ngực cô hấp dẫn. Mất đi hồn phách từng bước hướng tới phía cô.

Theo bước đi khoảng cách ngày một gần, anh mắt Thang Duy Thạc cũng do khát vọng ban đầu biến thành một loại đói khát.

Khi Vũ Tình ngẩng đầu, Thang Duy Thạc đã đi tới cơ thể của cô.

a.... bờ vai run rẩy của Vũ Tình hạ xuống, âm thầm kinh hãi, nhưng cô không kêu lên một tiếng.

đợi một hai giây đồng hồ, cô rất bình tĩnh đổi qua dép lê hướng vào trong nhà đi vào.

cơ thể to lớn của Thang Duy Thạc ngăn cản bước đi của cô. "các người hẹn hò xong rồi, hắn đưa em trở về ?"

cô cắn miệng, không nghĩ sẽ trả lời vấn đề của hắn, cô cùng hắn không hề có quan hệ, tại sao phải trả lời hắn.

quanh quẩn qua, tiếp tục đi về phía trước....

thân thể to lớn của hắn, thành công ngăn cản cô.

"chẳng lẽ chúng ta không thể nói chuyện sao, anh không nghĩ cho em cùng hắn ở cùng nhau...!" Thang Duy Thạc đột nhiên như trẻ con, uất ức vừa báo đạo nói.

"Thang Duy Thạc, anh đem mọi chuyện đều giải quyết đi, để tôi cùng anh nói chuyện sao? Chính là bởi vì con..." nói những lời này, trong đôi mắt đẹp nước mắt nóng hổi chảy xuống.

Cô không dám lớn tiếng, dùng giọng cực thấp nói thương tâm: " tôi chính là vì con, tôi không muốn làm cho con cảm thấy bản thân mình không có ba mẹ, tôi không đành lòng nhìn bọn nhỏ thương tâm khổ sở!"

Thang Duy Thạc nghĩ muốn tiến lên để ôm lấy cô

Cô lui về phía sau trốn tránh, "Thang Duy Thạc cuộc sống của tôi không cần anh quản, tôi quen biết bạn bè gì, cũng không phải anh có thể quản!tôi là phụ nữ, một người phụ nữ chưa tới tuổi, tôi muốn kết giao bạn trai, anh ngăn cản không được tôi!"

Thang Duy Thạc lắc đầu, nhẹ giọng nói: " anh không nghĩ sẽ ngăn cản em, em trách sai anh rồi, anh chỉ muốn em tha thứ cho anh, Vũ Tình, em muốn lấy chồng, có thể chọn lấy anh được không! Cho dù em không yêu anh, nhưng vì con mà lấy anh, anh cũng sẽ mừng rỡ như điên!"

Nếu Vũ Tình có thể cẩn thận nghe, sẽ phát hiện Thang Duy Thạc nói có bao nhiêu uất ức.

Nhưng mà người bị kích động vây quanh, đâu có tâm tư mà nghe hắn nói "Không đâu, tôi sẽ không lấy anh, nếu như tôi Hạ Vũ Tình còn muốn tôn nghiêm, thì không thể lấy anh!"

Cự tuyệt của cô làm cho hắn hoảng sợ vạn phần, kích động nắm chắc cô. "Vũ Tình, rốt cuộc như thế nào em mới có thể tha thứ cho anh! Anh thừa nhận chính mình khốn nạn, anh làm sai rất nhiều việc! nhưng chỉ cần em nói ra như thế nào mới có thể tha thứ cho anh, anh nhất định sẽ làm theo!"

Chết tiệt, nếu như thời gian có thể quay lại, hắn nhất định sẽ không làm ra những chuyện khốn nạn như vậy.

Hắn bây giờ hối hận muốn giết chính bản thân mình, lúc đó nhất định là não của hắn đã bị hỏng rồi!

Hắn có thể quản lý tốt một công ty, quan sát tỉ mỉ nhạy cảm không bỏ sót bất kỳ một cơ hội kiếm tiền nào.

Nhưng mà ở tình cảm trước mắt, hắn thật là một người ngu ngốc! hắn vẫn tưởng rằng chỉ cần có tiền, nghĩ muốn loại phụ nữ nào cũng được, đều là hạ bút thành văn.

Bây giờ hắn mới biết được chính mình có bao nhiêu sai trái, haha, muốn một người đối với cô thật tình, đương nhiên chính mình muốn nỗ lực thật lòng!

Nhưng bây giờ hắn nghĩ muốn thật lòng nỗ lực, cô đã không nghĩ cho hắn cơ hội!

"Thang Duy Thạc bây giờ tôi không muốn cùng anh nói những chuyện này, tôi mệt rồi..." cô không giãy tùy ý hắn ôm, uể oải không chịu nổi nữa mà nói.

"vậy em nghỉ đi, chúng ta ngày mai nói chuyện được không?"

Vũ Tình hừ nhẹ một tiếng, nhắc tới một hơi nói: " tôi đối với chuyện lúc đó của chúng ta, không muốn nói chuyện!"

Thang Duy Thạc hình như bị đả kích lớn, hai tày gắt gao bắt lất vai cô: "...vậy ý của em là, bất luận anh làm gì, em đều không thể tha thứ cho anh?"

Vũ Tình ai oán nhìn hắn một cái, lập tức nhắm mắt lại gật đầu.

Haha, hắn muốn sự tha thứ của cô sao? Cô có tha thứ hay không, thì quan hệ trong đó của bọn họ lại có cơ hội thay đổi sao?

Bất kể bọn họ như thế nào, con không bị ảnh hưởng là tốt rồi, có phải không?

Sau một hồi lại nhìn cô, Thang Duy Thạc chậm rãi buông cô ra, "được, không còn sớm nữa, em hãy nghỉ ngơi cho tốt!"

Trong nháy mắt lúc hắn xoay người, cô thấy được trong ánh mắt đau thương... yên tĩnh.

Mà cái này, làm cho trong lòng cô run lên

Bởi vì bạn già của bà Vương bị bệnh, cho nên mỗi ngày tới lúc chiều, đến nấu cơm cho bọn họ, về phần cơm sáng, thì muốn bọn họ tự giải quyết.

Vũ Tình lúc giờ chuẩn bị rời giường, tùy ý vươn vai tựa đầu, động đậy cơ thể đi xuống giường.

Cô mới vừa đi vào bếp, chuẩn bị gạo để nấu cơm

Chỉ nhìn thấy một thân âu phục của hắn, đi vào trong bếp.

Thang Duy Thạc đem sữa đậu nành vừa mới mua về, tô bánh phóng tới trên bàn. "em hãy đi ngủ thêm một chút, bữa sáng anh mới đi mua về!"

Hắn không nói thêm gì, xoay người đi ra phòng bếp!

Vũ Tình nhìn bóng lứng hắn, trong lòng không nhịn được tràn đầy chua xót.

Bữa sáng là mua từ "vĩnh hòa", mà cách nơi này gần một cửa hàng, cũng cần lái xe hai mươi phút, chẳng lẽ hắn không đến giờ đã ra ngoài?

Hắn...dây thần kinh của hắn nối sai rồi sao? Hay là hôm nay mặt trời mọc ở phía tây?

Nếu Vũ tình cho rằng đây chỉ là ý nghĩ nông nổi, vậy cô đặc biệt sai lầm rồi!

Liên tục mấy ngày Thang Duy Thạc đều sớm đi mua bữa sáng trở về, hơn nữa mỗi ngày trước khi cô đi làm, hắn đều sẽ dặn dò mà nói: : "đừng quá mệt, nhớ ăn cơm đúng giờ!..."phía sau hắn vẫn muốn nói nhưng lại không!

Nếu như nói không cảm đông, thì nhất định là lừa người!

Chỉ là vừa nghĩ đến hắn trước kia tàn nhẫn, cô liền quên loại cảm động này.

Sau buổi trưa Đài Bắc đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, chỉ nhìn thấy hai bên ngã tư đường nhánh cây cuồng loạn chập chờn.

Cách...

Cách....

Nhánh cây vững chắc dĩ nhiên bị gió lớn bẻ gãy, treo ở trên cây theo gió lắc lư.

Rất nhanh mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời thành phố.

Sau khi vài tiếng sấm giật lên, trời mưa to như trút nước.

"Anh cả, hôm nay có phải cần tan ca sớm, trận này bão gió không nhỏ!" Thang Duy Á đẩy ra, rốt ruột hỏi

Thang Duy Thạc lập tức gật đầu. " đúng thế, vừa rồi xem qua thời tiết, trận này bão gió rất mạnh, em nhanh một chút thông báo tin đi, để cho mọi người nhanh về nhà"'

"được!" Thang Duy Á cũng không chậm trễ, ngựa không dừng vó đi ra khỏi phòng làm việc của anh trai.

Mà Thang Duy Thạc đưa tay cầm máy tính lên, theo sau cũng đi ra khỏi phòng làm việc.

Hai bé Tiểu Bác và Nhạc Nhạc mặc âu phục nam, đi vào trong phòng.

Cơ thể hai bạn nhỏ lạnh run, đối với trận sấm lớn kia trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"được rồi, hai con nhanh đi tắm một chút, đem cởi quần áo ướt ra!" Thang Duy Thạc chùi nước mưa trên mặt, lớn tiếng ra lệnh cho bảo bối.

Tiểu bảo bối toàn thân lạnh cả người nghe lời chạy vào phòng tắm, hơn nữa vừa đi vừa cởi quần áo trên người.

Vì thời gian gấp gắp, sợ bọn trẻ lạnh cóng, Thang Duy Thạc đem hai cục cưng nhét vào trong bồn tắm lớn, hai cục cưng ở trong bồn tắm lớn, hăng hái chơi nước, chơi đùa hưng phấn không thôi.

Hai bảo bối ngây thơ cũng không biết được là ba đang khẩn trương, càng không biết cả thành phố phải đối mặt với thảm họa thời tiết nghiêm trọng.

Thang Duy Thạc vui mừng vì bây giờ còn có điện để dùng, có thể cho bọn nhỏ tắm nước nóng.

Sau khi đợi thân thể bọn nhỏ ấm áp,dùng khăn bông chum lấy bọn trẻ, cùng ômg hai đứa vào phòng.

"ba, ba đang làm gì đó? Tại sao đem con với Tiểu Bác bỏ vào trong chăn?" Nhạc Nhạc nghi ngờ ngồi dậy, lúc này trên người trùm vào bộ đồ ngủ lông cừu

Tiểu Bác trực tiếp nhảy lên trên sàn nhà, sau đó chạy đến giường của em gái, "ba, ba làm sao thế? Vẫn chưa ăn cơm, lại muốn chúng con đi ngủ vậy?"

Lúc này Thang Duy Thạc không nhịn được thầm mắng chính mình một câu, chết tiệt, giống như trở thành thói quen hoặc phản xạ có điều kiện. chỉ cần tắm rửa cho bọn nhỏ xong, liền đem bọn nhỏ nhét vào trong chăn.

"được rồi, các con chơi đi!"

Hắn vừa dứt lời chỉ nghe "sầm" một tiếng, trong nháy mắt toàn bộ đèn trong phòng tắt hết.

"a..."Nhạc Nhạc lớn tiếng hét lên! "ô..."

"Nhạc Nhạc đừng sợ, là cắt điện thôi!" Tiểu Bác cầm được bàn tay nhỏ của em gái, an ủi nói

"đứng sợ, đừng sợ, không có việc gì đâu!" ôm chặt con gái, sờ sờ cái đầu nhỏ trấn an, nghìn ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, tim Thang Duy Thạc càng đập mạnh hơn.

Cô bây giờ có thể ở đâu?ở văn phòng sao? Chết tiệt, bây giờ tất cả các công ty đều đã tan ca rồi.

Lo lắng quá mức khiến cho hắn không còn chú ý gì khác, cầm điện thoại ra rất nhanh ấn số của cô!

Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy!

Tắt máy làm sao có thể gọi điện thoại đây?

"sầm" một tiếng sấm lần nữa vang lên, Tiểu Bác khẩn trương che lỗ tai cho em gái.

"oa... mẹ, mẹ ở đâu? Mẹ không có ở..." lúc này bọn nhỏ rốt cục cũng đã cảm giác được nguy hiểm, không khỏi lo lắng cho mẹ ở bên ngoài.

"Tiểu Bác, ba đi tìm mẹ, con phải chăm sóc cho em gái, biết không? Các con ở trong nhà không nguy hiểm, không phải sợ !" hắn muốn đi tìm người phụ nữ đó, mặc kệ bây giờ có hay không ở cùng người với đàn ông, hắn muốn xác định cô vẫn an toàn.

"ba, ba yên tâm đi!" Tiểu Bác gật đầu cam đoan, Thang Duy Thạc sau khi đem bánh bích quy trong tủ lạnh, lạp xưởng, nước uống còn có một cái đèn pin đến phòng bọn trẻ. Cầm lấy chìa khóa đi ra cửa.

Vũ Tình toàn thân đứng trước cửa lớp học ban đêm, nhìn cơn mưa lớn.

Bàn tay sờ trên mặt đầy sợ hãi và lo lắng, chẳng lẽ cô cũng bị vây ở chỗ này sao? Đừng, xung quanh một mảng đen tối làm cho toàn thân cô phát run! Hôm nay ở lớp học ban đêm có cuộc thi tốt nghiệp, cho nên Vũ Tình xin nghỉ việc để đến bên này tham gia cuộc thi.

Nhưng mà lúc đi ra, bên ngoài là một cảnh hỗn loạn.

Mà loại thời tiết này cô căn bản không bắt được xe, nhưng cô lại rơi nước mắt khi nghĩ tới Thang Duy Thạc.

Nhưng mới cầm điện thoại ra, mới phát hiện điện thoại di động đã tắt hết pin.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio