Tình Nhân Tuổi 18

quyển 2 chương 39: chìm vào đáy cốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Này, hôm nay anh có vẻ như rất vui! Làm sao vậy?" Mấy ngày qua, tâm tình hắn rất trầm mà.

Trầm đến nỗi mỗi ngày hắn chỉ an phận nằm, không quấy phá gì cả.

Nhưng, tối hôm nay sớm đem cô kéo lên giường, giở trò đối với cô.

Thấy sắp bị hắn kéo đi, mặt Vũ Tình đỏ bừng chống cự hỏi. "Này, hôm nay anh làm sao vậy? Nói cho em biết trước đã!"

Thang Duy Thạc bỗng cuối thấp đầu, cố gắng che dấu cảm xúc của mình.

Năm, bốn, ba, hai, một..

Đếm vài con số trong đầu, mặt hắn không chút thay đổi ngẩng lên, khuôn mặt vô tội nhún vai. "Anh làm sao đâu? Anh thấy có sao đâu? Kì lạ ở chỗ nào bà xã? Hả bà xã?"

Cố nhìn kỹ mặt hắn, quan sát một tí rồi nói. "Đúng vậy, anh hôm nay đặc biệt hưng phấn, nói cho em biết có chuyện gì khiến cho anh vui đến vậy!"

Bỗng nhiên, cô rất muốn biết hắn hôm nay làm cái gì, đối với hắn tò mò sao!

Thang Duy Thạc cũng cảm thấy được điểm này, khóe môi thoáng mỉm cười. "Em cũng quan tâm anh, anh hơi cao hứng một chút đúng không? Ha ha, anh không phải bỗng đối với em hưng phấn sao.

"Anh vẫn là vẫn là đối với em, vô cùng khát vọng, vô cùng hưng phấn!" Hắn cố ý chuyển đề tài, làm rối loạn suy nghĩ của cô.

Đúng là có chuyện vui, nhưng bây giờ không muốn chia xẻ cùng cô, vì trong đó còn có nhiều vấn đề lắm.

Đợi khi nào đúng thời điểm, rồi nói sau!

Hắn nói trắng trợn như vậy, khiến khuôn mặt đang đỏ bừng càng đỏ! "Thôi được rồi, em cũng không có thời gian quan tâm, chỉ tùy tiện hỏi mà thôi!"

Ở bên hông cô bàn tay to dùng sức vừa bấm, vừa cắn cảnh cáo đôi môi đỏ mọng của cô.

Môi trên của Vũ Tình đau, dùng sức đẩy bờ vai của hắn ra. "Ô......"

Cho đến khi cắn đủ, thấy miệng cô đầy nước bọt, hắn mới thỏa mãn buông môi cô ra.

"Áy da......" Cô ghét nhất là miệng đầy nước miếng, lấy tay chà lau đôi môi đỏ mọng. "Thang Duy Thạc, anh thật là đáng ghét! Chán chết, anh còn cắn em nữa!"

Lúc này Vũ Tình thật đáng thương, trên mặt dấu răng hiện lên thật sâu, nhìn qua thật thảm vô cùng.

Nhưng Thang Duy Thạc lại coi là tác phẩm nghệ thuật, mà mình chính là nghệ thuật gia thiên tài! "Bà xã, đừng lãng phí thời gian, mấy ngày không làm, anh không tin em không muốn!"

"Em vốn không muốn em không nghĩ muốn ~!" Vũ Tình không chút suy nghĩ trực tiếp phủ nhận, nhưng cô nói cũng không quá nhanh đi, khiến người khác cũng hoài nghi cô có thật như vậy không!

Thang Duy Thạc sắc mặt có vài phần khó coi, lời của cô là ý tứ gì? Có phải ý nói hắn căn bản không thể hấp dẫn cô hay không? Có phải hắn không thể khiến cô thích thú hay không?

Đáng chết, này ~ đây là vấn đề sĩ diện của đàn ông, sự phủ nhận của cô đối với hắn là sĩ nhục lớn nhất!

Không được, hắn nhất định khiến cô tâm phục khẩu phục.

Bụng dưới hắn dính sát vào cô, Thang Duy Thạc mang theo giận dữ nói: "Như vậy đi, chúng ta làm thí nghiệm, xem cuối cùng ai cầu xin tha thứ trước? Nếu em cầu anh xin anh yêu em, về sau em không được từ chối anh nữa!"

"Ai thèm cùng anh làm thí nghiệm, em không làm!" Vũ Tình mặt càng hồng, nhắm chặt hai mắt lắc đầu. Biểu hiện của cô quá mức cho rõ ràng, rõ ràng lo lắng không kháng cự nổi nha!

"Mặc kệ, hôm nay này thí nghiệm nhất định phải làm!Anh cũng không muốn mãi mãi bị em nói anh là « tội phạm » tội này anh không gánh nổi đâu!"

Tiếp theo Thang Duy Thạc không để ý lắc đầu của cô, bắt đầu châm những bông hoa lửa ở trên người cô!

Mà âm thanh chống cự của Vũ Tình cuối cùng cũng từ từ, chuyển hóa thành âm thanh cầu xin!

Cuối cùng khi cô hét to một câu 'Ông xã, xin anh hãy yêu em', sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng, mang theo nụ cười đắc ý của ai đó đang tiến vào trong thân thể của cô......

Vì bị hắn làm chết đi sống lại, căn bản đã quên vấn đề lúc trước — vì sao hôm nay hắn lại vui đến thế!

Có lẽ vì hắn rất hưng phấn, có lẽ là vì mấy ngày qua không yêu mà tích góp từng tí từng tí tinh lực.

Ha ha, tóm lại hắn đã hoàn toàn triệt để tra tấn cô một phen! Vũ Tình trải qua một hồi lao lực, nằm lười trên giường mỏi mệt không chịu nổi.

Không biết hắn làm cô, ngủ đến mấy giờ, dù sao cô bây giờ buồn ngủ quá!

Toàn bộ buổi tối, cô và hắn làm thật vất vả, cảm thấy mình vừa mới ngủ không lâu, hắn lại bắt đầu tra tấn.

"Mẹ rời giường, rời giường!" Sáng sớm tiểu ác ma, lại bắt đầu gây sự với cô!

Thang Duy Thạc thần sắc sáng láng lập tức chạy đến cạnh cửa, mở cửa ra giam con gái vào phòng khách!

"Con ở trong này kêu la à, một lát nữa ba sẽ mở cửa ra! Đương nhiên nếu con mệt mỏi, có thể nằm ở trên giường ngủ lại!" Thang Duy Thạc nói với con gái qua khe cửa, sau đó dứt bàn tay nhỏ bé ra, lập tức đóng cửa phòng!

Không cách nào khác, con gái đúng là rất huyên náo, chỉ có thể giam con bé lại!

Ha ha, bà xã hắn còn đang ngủ, cả buổi tối hắn đã làm cô mệt muốn chết rồi!

———————————

Vũ Tình với đôi mắt thầm quầng đi ra khỏi phòng, hôn con một cái.

Tiểu Bác quan tâm vuốt hai má mẹ, đau lòng hỏi: " Mẹ, mẹ bệnh sao?"

Đôi mắt thâm quầng phút chốc một mảnh đỏ bừng, hơn nữa thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình. "Khụ khụ, không, mẹ không ốm!"

"Thật ạ –" Tiểu Bác không hiểu được, không ốm làm sao có thể thoạt nhìn 'Thảm' như vậy?

"Mở cửa, ô — con muốn đi ra ngoài, con muốn đi ra ngoài —" Đáng thương cho Nhạc Nhạc, thở hổn hển ở trong khách phòng kêu la.

Đối với chuyện này, Tiểu Bác và Vũ Tình đều không cảm thấy kỳ quái, vì cảnh tượng này gần đây mỗi ngày đều diễn ra!

'Lách cách' một tiếng lớn cửa chính được mở ra, Thang Duy Thạc mang theo bữa sáng đi vào. "Bà xã, anh đã về rồi! Ha ha, làm em vất vả một buổi tối, ông xã đi mua bữa sáng cho em nè, coi như chăm sóc em vậy!"

Nghĩ đến lũ trẻ đều còn nhỏ, Thang Duy Thạc miệng không che đậy lớn tiếng nói.

Vũ Tình căm tức nhìn Thang Duy Thạc, ý bảo hắn câm miệng.

"Ha ha, không có việc gì, chúng còn nhỏ sẽ không thông minh như vậy!" Hắn nhún nhún vai ra vẻ không để ý!

Tiểu Bác nhìn ba mẹ qua lại, cuối cùng tò mò lớn tiếng hỏi: "Mẹ đêm qua mẹ lại làm việc nhà sao?"

Vũ Tình mặt như bị thêu đốt, đều do cái tên cuồng ngông kia! Thang Duy Thạc khóe miệng nhẹ nhàng khẽ động,thấy thật buồn cười!

Tiểu Bác nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng khó hiểu nói. "Ba mẹ, hai người sao không trả lời? Mẹ –"

Thang Duy Thạc ho nhẹ một tiếng, sau đó nói một câu kinh người: "Ba mẹ muốn cho Tiểu Bác và Nhạc Nhạc em trai em gái đó, Tiểu Bác có muốn có em trai với em gái không?"

Tiểu Bác lập tức cười hì hì gật đầu. "Tốt nhất có em trai nha, là có thể chơi với con! Nếu không Nhạc Nhạc luôn muốn chơi búp bê, con không thích tí nào!"

"Ha ha, tốt lắm ba cùng mẹ sẽ cố gắng cho Tiểu Bác em trai em gái nha!" Thang Duy Thạc gật đầu dùng sức hứa!

Ha ha, không phải hắn truyền bá tư tưởng cho con đâu, mà là con của hắn cũng đủ lớn rồi? Có một số việc, nên nói cho chúng hiểu được một chút!

Nghe được lời bọn họ, Vũ Tình tái cả mặt. Cô không thể thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, cô ~ cô căn bản không thể sinh nữa! Lẳng lặng xoay người lại, lau vệt nước mắt vừa chảy ra.

————————————–

Ở trên đường đi làm, Vũ Tình vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cuối cùng mở miệng hỏi nói: "Thang Duy Thạc, anh thật hy vọng có thêm con sao?"

Thang Duy Thạc đang chú ý tập trung lái xe, cho nên cũng không phát hiện sự căng thẳng và khuôn mặt nhợt nhạt của Vũ Tình.

Con? Hắn đương nhiên thích cô sinh thêm con!

Hai người họ đều còn trẻ, sinh thêm vài đứa nhỏ, Duy Thạc con, đương nhiên là tốt rồi." Đúng thế, trong nhà nếu có nhiều con càng thêm náo nhiệt! Hơn nữa sự nghiệp của hắn lớn như vậy, chỉ có Tiểu Bác và Nhạc Nhạc, bọn chúng sẽ rất mệt mỏi!

Hơn nữa Nhạc Nhạc chỉ là cô bé thôi, trưởng thành, chắc chắn là sẽ ra dáng tiểu công chúa xinh đẹp, hắn sẽ không bỏ qua chuyện đó đâu!"

Nghe trong lời nói của hắn, lòng Vũ Tình không ngừng trầm xuống, biểu tình càng ngày càng đau đớn. "Mà ~~ có Nhạc Nhạc và Tiểu Bác, anh không thỏa mãn sao? Một con gái, một con trai!"

"Thỏa mãn? Chưa đủ, anh còn muốn có rất nhiều đứa con!" Phía trước có một chiếc xe chạy tốc độ lớn, Thang Duy Thạc không dám phân tâm nhìn cô.

Ha ha hắn đang chở bà xã bên cạnh, hắn đương nhiên muốn cẩn thận gấp đôi.

Lòng Vũ Tình chìm vào đáy cốc, cô đã không thể thỏa mãn yêu cầu của hắn, cô ~ cô có quyền ở bên hắn ư?

"Vũ Tình, ngày mai anh phải đến phía nam nói chuyện hợp tác, muốn em đi cùng!" Đoạn Tuấn Hi rất chân thành nói với Vũ Tình, ở công ty, hắn không có một chút ngây ngô, non nớt, thoạt nhìn tương đối thành thục, cẩn thận tỉ mỉ.

Vũ Tình đẩy đẩy mắt kiếng trên mũi lên, ngượng ngịu nói: "Có thể không cần em đi cùng không, đổi thành người khác đi vậy?"

"Này, chuyện này em vẫn luôn là người phụ trách, đổi thành người khác không thể tháo gỡ vấn đề. Còn nữa lần này đi ra ngoài em sẽ học được rất nhiều, mở mang đầu óc!"

Cô rất muốn đi, nhưng....

"Em muốn chăm sóc các con, em có hai con, bọn chúng không rời em được!" Vũ Tình nhìn sếp xin lỗi.

Đoạn Tuấn Hi không thể lí giải ánh mắt cô, bả vai nhún lên cao: "Con? Chẳng lẽ em vì con cái mà buông tha tất cả sao? E có thể không đi Anh quốc đào tạo chuyên sâu, vì phải rời khỏi con nửa năm, điều này còn có thể lý giải!

Em vì con, có thể chịu được cùng ba của chúng ở cùng một chỗ, này...này, cũng coi bỏ qua đi. Nhưng chúng ta đến phía nam cũng chỉ ba bốn ngày, chẳng lẽ này em cũng bỏ qua sao?"

Vũ Tình bị hắn nói á khẩu không trả lời được: "Vũ Tình, để anh ta giữ mấy đứa nhỏ vài ngày, nói ra nhà em có thể mướn người, căn bản không thành vấn đề! Được rồi, anh đã đặt bốn phòng. Hôm nay, em tan ca sớm một chút, ngày mai chúng ta phải đến phía nam!"

Đoạn Tuấn Hi trực tiếp ra quyết định, căn bản không có cơ hội cự tuyệt.

-------------------

"Cái gì? Muốn đến phía nam, lại đến bốn ngày?" ánh mắt Thang Duy Thạc mở lớn, nóng lòng gõ mặt bàn.

Vũ Tình đang ở trong toilet, nhỏ giọng nói: "Nhiều nhất bốn ngày!"

"Anh đây không chịu được, không được đi!" hắn mạnh giọng nói.

"Nhưng đây là công tác quan trọng, em không thể không..."

"công tác cái gì? Anh phản đối công ty đó, không đi cũng thế. Nhân cơ hội này nghỉ việc đi, đến Thang Bách làm!" hắn giọng ra lệnh nói.

"Không, em không thể chỉ vì công tác không được mà liền từ chức, như vậy không tốt! Đoạn Tuấn Hi rất tin em, anh ấy chưa từng có nghĩ tới em sẽ đem chuyện công ty nói cho anh! Anh ấy tín nhiệm em như vậy, em nhất định phải làm tốt công tác!"

"Nhưng anh không cho em đi, hai đứa trẻ nhỏ như vậy, em bỏ chúng lại được sao? còn nữa, em có thể bỏ...." Anh vẫn còn chưa nói xong, lời nói hắn bị cô ngang ngạnh cắt ngang.

"Đừng mỗi lần đều lôi con ra dọa em, em đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện vì con rồi. Thang Duy Thạc, anh cũng là ba của con, con cũng là trách nhiệm của anh, anh chăm sóc chúng bốn ngày đi!" Đi, cô nhất định phải đi.

...................

Mặc đồng phục đi làm bước vào công ty, vừa mới đi vào phía nam công ty, lập tức khiến cho không khí xôn xao.

Vì nơi này đa số là nam nhân viên, cô vừa đi qua mọi người liên tiếp quay đầu nhìn, có người thậm chí vì chuyen chú nhìn cô mà đụng vào cây cột.

Đoạn Tuấn Hi thoáng cúi đầu, thoáng nói nhỏ: "Ý thức được mị lực của mình chưa? Sau này đừng xem thường mình nữa!"

Vũ Tình bật cười khuôn mặt ửng đỏ, cô vẫn không quen với loại cảm giác bị chú ý này.

Nhìn mặt cô hồng, Đoạn Tuấn Hi lại thất thần một lần. cô đúng là đẹp quá, hơn nữa lúc cô cười, hắn luôn luôn cảm thấy được, hắn đã quen cô từ rất lâu rồi.

Loại cảm giác hai tâm hồn giao nhau này là lần thứ mấy rồi? ba, hay bốn lần? hắn đã quên. Ai... chẳng lẽ đây là cái mà người ta gọi là duyên phận sao? hắn có duyên với cô, cho nên bọn họ chắc là có cơ hội ở bên nhau?

Từ nhỏ lớn lên ở Anh quốc, người Trung Quốc thường nói 'duyên phận cô cùng kì lạ', hắn cho rằng đúng là vô cùng thần kì.

Ha, tự nhiên duyên phận đến, đương nhiên không thể bỏ qua.

--------------------------

Lúc trước đều là vũ Tình đi phía nam công tác, cho nên ông chủ phía nam vừa nhìn thấy Vũ Tình, kích động nắm chặt tay Vũ Tình: "Tôi vừa nghĩ, không biết giọng nữ nào dễ nghe như vậy, chắc sẽ rất xinh đẹp. quả nhiên, đúng là Hạ tiểu thư nổi tiếng là đại mĩ nhân đây mà!"

Ở công ty nên ông chủ Lưu không hề khách sáo, hơn nữa trong mắt không hề che giấu ngưỡng mộ.

Vũ Tình duy trì nụ cười lễ phép, nhưng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía sếp mình. Tay cô bị ông chủ Lưu kia nắm đau quá.

Đoạn Tuấn Hi không nhìn vào sự kêu cứu của cô, khóe môi nhếch lên giơ tay chào ông chủ Lưu. "Ha ha, có phải thư ký của tôi đoạt lấy nổi bật hết rồi hay không? Ông chủ Lưu không để ý đến tôi à?"

Nhìn mặt ông chủ Lưu vừa đen vừa đỏ, xấu hổ buông tay Vũ Tình ra, sau đó bắt tay Đoạn Tuấn Hi. "Ha ha, giám đốc Đoạn không cần để ý vậy. chủ yếu là mỗi lần nghe được giọng Hạ tiểu thư, tôi đều không nhịn được ảo tưởng Hạ tiểu thư trông như thế nào, lần này nhìn thấy người thật, nhất thời kích động. Ai...đầu thoáng chút quên mất!"

Mặt Vũ Tình càng đỏ hơn, cô rất ít được phái nam khen ngợi như vậy.

Thang Duy Thạc chưa lần nào nói cô xinh đẹp gì gì đó, hắn chỉ biết giống như tên cướp đối với cô luôn dã man.

Đoạn Tuấn Hi đã khen ngợi cô quá nhiều, nhưng không biết hắn nói là thật hay giả.

Còn Thang Duy Á? Cũng từng khích lệ cô quá xinh đẹp, nhưng cũng giễu cợt cô không ít.

Nè? Cô đúng là có mị lực như vậy sao?

Nói chuyện đơn giản đôi câu, mọi người bắt đầu bàn về chủ đề chính. Đoạn Tuấn Hi là cao thủ đàm phán, toàn bộ quá trình đều là hắn chủ trì hết.

Tuy rằng lời nói của hắn chưa tốt lắm, nhưng toàn nói về vấn đề chính yêu, không để một câu nào dư thừa.

Ngược lại là ông chủ Lưu, người thô tục, nói năng loạn xạ, Vũ Tình thỉnh thoảng buồn cười.

Đoạn Tuấn Hi cũng vụng trộm lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, nhưng như vậy gặp phải người như vậy, sơ với gặp người gian xảo thì tốt hơn nhiều.

Lần đầu tiên gặp, coi như không tệ, ngay sau đó Đoạn Tuấn Hi và Vũ Tình trở lại khách sạn, nghiên cứu phương án tiếp theo.

Hai người quá chuyên tâm làm việc, cho nên không phát hiện đã bỏ lỡ thời gian cơm chiều.

Ùng ục...

Ùng ục...

Hai âm thanh đồng thời phát ra từ trong bụng hai người, hai con mắt ngước lên, nhìn nhau cười.

Đoạn Tuấn Hi nhẹ nhàng cười, nửa đùa nửa thật nói: "Anh thật không phải ong chủ tệ, thế nhưng lại làm cho người đẹp đói bụng rồi?"

"Không tệ lắm!" Vũ Tình phối hợp gật đầu, khóe miệng hơi ý cười.

"Thật có lỗi, chúng ta đây bây giờ đi ăn cơm. Thế nào, có đề nghị gì không? Anh không quen nơi này lắm, khong biết có gì đặc sắc!"

"Chân heo hầm, và có viên chiên, ha ha, vô cùng nổi tiếng!" sau khi nghĩ liền nói: "Trời ạ, mới nói làm em có chút thèm ăn chảy nước miếng!"

Nhìn dáng vẻ cô nuốt nước miếng làm Đoạn Tuấn Hi cũng thèm ăn: "Có đúng là ngon như vậy không?"

Hơn nữa đường đương Đoạn công tử lại cũng bắt chước Vũ Tình, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

Nhìn bọn họ dáng vẻ thèm nhỏ dãi, trông thật giống nhau.

Vũ Tình thật mạnh gật đầu: "Ha ha, đương nhiên ở Đài Bắc ăn món này cũng rất ngon, nhưng đến nơi này, ăn món chính tông mới thật sự là ngon!"

"Vậy được rồi, chúng ta còn chờ cái gì?" Đoạn Tuấn Hi bỗng giữ chặt tay Vũ Tình, lập tức nhanh chóng bước ra khách sạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio