Về nhà Thang Duy Thạc suy nghĩ lại từng chút một, lặp lại những chuyện nhỏ nhỏ rồi từ từ ghép lại!
Vũ Tình là vì người nhà mới ở cùng hắn, hiển nhiên mẹ của cô ấy và Vũ Hân, cũng không thể vì thế mà cảm kích!
Nên nói thế nào? Cùng Vũ Hân kết hôn lâu như vậy, hắn thậm chí còn không biết cô ta còn có chị! Nếu không phải Vũ Tình nói, Vũ Hân là em gái của cô, hắn căn bản sẽ không biết!
Mẹ vợ hắn càng kỳ quái, chuyện như thế mà không thèm đề cập tới con gái mình!
Vũ Tình vì người nhà trả giá nhiều như vậy, mấy người đó cũng không cảm kích? Nghĩ đến đây,tim hắn bắt đầu đau, vì mấy người phụ nữ thật được không đáng!
Thân là một người mẹ màcon gái mang thai đến sinh sản cũng không chăm sóc, ngược lại chờ đứa con sau khi sinh mới lại nhìn con gái một cái!
Hơn nữa, không lâu sau liền bỏ con đi? Càng kỳ quái, sau khi Nhạc Nhạc bị trộm, bà ta cũng không xuất hiện nữa?
Tất cả là trùng hợp?
Theo hắn, tất cả chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp.
Hắn có dự cảm, đứa con nhất định là bị mẹ vợ trộm đi!
Đáng chết, chuyện này càng ngày càng phức tạp, Vũ Tình liệu có chấp nhận nổi không?
Lời nói cuối cùng của cô y tá, luôn vang vang bên tai hắn!
Nghĩ đến cảnh cô một mình ôm cái bụng to vào bênh viện, nghĩ đến cô bất lực quỳ trên mặt đất, cầu xin một y tá xa lạ, Thang Duy Thạc liền hận không thể lấy dao giết chết mình!
Là hắn hại Vũ Tình vào hoàn cảnh đáng thương như vậy, là hắn khiến cô một mình đối mặt tất cả!
Hắn đúng là thật đáng chết, hắn so với y tá bác sỹ bệnh viện còn tàn nhẫn hơn.
Hắn có thể tàn nhẫn giết chết con của họ, làm cô đánh mất năng lực sinh con, mà còn ích kỉ bỏ rơi cô!
Trời ạ, hắn làm bao nhiêu chuyện tàn nhẫn như vậy, làm tổn thương người phụ nữ đã hy sinh vì hắn?
Cả đời này bất kể cô làm cái gì, hắn cũng không có cách nào bồi thường cho cô!
Cho dù cô có oán than, trái tim hắn cũng đều đau đớn!
Ngay thời điểm đó cho tới nay cô đã sống ra sao? Sau đó lại mất hai đứa con, cô làm sao chịu đựng được tới giờ?
Không thể phủ nhận Vũ Tình của hắn, thật là một người phụ nữ kiên cường, khiến một người đàn ông như hắn cũng bội phục!
Nếu tất cả có thể trở lại, hắn nhất định đặt cô vào lòng bàn tay yêu thương và che chở! Không để cô một mình đau đớn sinh con!
Hắn nhất định khiến cô mang thai lại lần nữa, khiến cô thật vui vẻ, hạnh phúc làm mẹ! Nhất định, nhất định, hắn nhất định khiến cô lại mang thai!
————————————–
Vũ Tình kỳ quái nhìn người đàn ông trước mắt, cô thấy không được tự nhiên nhìn lại quần áo mình.
Á, quần áo không vấn đề gì, hắn làm sao nhìn cô 'ghê tởm' như vậy!
Thang Duy Thạc mím môi dùng sức ôm chặt cô, để mặt anh vùi vào gáy của cô thật sâu.
"Nè, anh làm sao vậy?" Vũ Tình đẩy thân thể hắn ra, muốn nhìn thấy mặt của hắn! "Nè, anh hôm nay làm em thấy lạ lạ quá, như thế nào vậy, công ty anh phải đóng cửa sao?"
"Người phụ nữ này, em có thể nói chuyện dễ nghe hay không?" Thang Duy Thạc thoáng dừng lại, ngước mặt lên! "Mở miệng là nguyền rủa công ty anh đóng cửa, vậy em không sợ đóng cửa sao, em muốn chịu khổ cùng anh à?"
"Ngừng ~ công ty anh nếu thật đóng cửa, em đây liền mang theo con chạy mất, ai muốn cùng kẻ nghèo hàn ở cùng một chỗ?" Vũ Tình lải nhải, nửa đùa nửa thật nói!
Thang Duy Thạc ra vẻ tức giận lấy tay xách nách cô, sau đó nâng cô lên, đặt cô ngồi lên đùi hắn!
"Tốt, thì ra em là người bạc tình như vậy, anh nếu biến thành kẻ nghèo hàn ,em cũng không thèm anh nữa?"
Bốp bốp —-
Mấy bàn tay đánh vào mông Vũ Tình, hơn nữa tiếng vang vang lên càng lớn!
"Thang Duy Thạc, anh xem em là đứa bé sao! Anh không thể đánh mông em, chán ghét!" Vũ Tình sẽ không giống con gái làm vẻ đáng yêu, cô thở hổn hển tránh né!
Tuy rằng hắn đánh cô rất đau, nhưng cũng là một cách yêu thương, dù cách thức này khiến cô thật chịu không nổi!
Thang Duy Thạc đánh đâm ra nghiện, lại đánh thêm vào mông cô vài cái! "Nói cho anh biết, anh mà thành kẻ nghèo hàn, em rời anh sao?" Biết cô hay nói giỡn, ha ha, hắn sẽ cùng cô chơi vậy!
Vũ Tình xoay lộn xộn ở trên đùi hắn, thở hổn hển cười, trong một khắc cô quên hết những khổ sở trước đây! "Chạy thôi, Chạy thôi! Vì trong tay em còn có một trăm ngàn kia! Ha ha, không thể này kẻ nghèo hèn xài!"
Vũ Tình hay nói giỡn la lên 'Một trăm ngàn', có thể là lời nói vô tâm, nhưng khiến người nghe cảm thấy mình thật xấu xa!
Nghĩ đến mình năm đó lấy tiền đuổi cô, Thang Duy Thạc liền hận không thể chặt bàn tay mình đi!
Nghĩ đến lời y tá nói, Thang Duy Thạc liền không nhịn được ôm cô thật chặt.
Hắn mắc nợ cô quá nhiều, nên dùng cái gì để bồi thường đây! "Ai ~ Vũ Tình, chúng ta đi đăng kí đi, làm vợ chính thức của anh! Mẹ của con anh, Nhạc Nhạc lên tiểu học cũng nên đổi họ lại!"
Vừa mới ngừng vặn vẹo một tí, lần này bắt đầu giãy dụa. "Không cần, chúng ta bây giờ không phải tốt lắm sao? Kết hôn làm gì?"
Thang Duy Thạc cau mày hỏi: "Vũ Tình anh không hiểu, chúng ta bây giờ đã là người một nhà, vì sao em còn không chịu gả cho anh hả?"
Nhìn mặt hắn hoang mang, Vũ Tình khẽ cong đôi môi. "Nếu đã không có gì khác nhau, cần gì phải kết hôn?" Đáng chết, cô không phải không muốn kết hôn, mà là hắn căn bản không nói ba chữ kia, cô làm sao có thể gả cho hắn?
Còn nữa, cô không muốn trực tiếp đi đăng kí, cô muốn làm hôn lễ ở lễ đường, cô muốn mặc áo cưới, muốn nhận được sự chúc phúc của mọi người!
Cô không phải người kết hôn lần hai, tại sao lại chấp nhận tủi thân như vậy?
Cái loại hôn lễ lén lén lút lút này, cô không lấy làm lạ!
Được mặc vào áo cưới trắng tinh khôi, đó là giấc mộng từ nhỏ của cô!
Cô có thể chịu được tủi thân, có thể không cần tất cả. Nhưng đối với hôn lễ, cô cũng không muốn làm qua loa!
Nét mặt Thang Duy Thạc khổ sở nhìn cô, không rõ cô rốt cuộc kiên trì cái gì? Chẳng lẽ là vì Hoàng Vũ Hân sao?
Trời ạ, nếu là vì người phụ nữ kia, cô mới không muốn kết hôn cùng hắn.
Vậy hai người bọn họ thì sao, thật là oan uổng quá đi?
Nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hắn dùng sức kéo xuống hôn lien tiếp. "Vũ Tình, đối với những chuyện đã qua không bỏ xuống không được! Vì chúng ta cả cuộc đời chỉ có một người để mà yêu thương thôi......"
Vũ Tình thoáng căng thẳng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khát vọng. Quan trọng nhất là? Hắn không phải muốn nói đến ba chữ kia đó chứ?
Khẽ vuốt trán cô, nhìn dáng vẻ và âm thanh chân thành của hắn, tim Vũ Tình đập càng lúc càng nhanh!
Hắn muốn nói gì? Muốn nói gì?
"Vũ Tình, chúng ta phải sống cùng nhau tới đầu bạc răng long, điều đó là tất yếu, đúng không? Cho nên anh muốn chúng ta......"
Sự kích động cực độ, sự hưng phấn cực độ trong nháy mắt biến mất, Vũ Tình dùng sức hất bàn tay to trên mặt ra. "Thang Duy Thạc hôm nay tâm tình em không tốt, anh đi nấu cơm đi, Dì Vương hôm nay không đến đây!"
Cô quyết định không hầu hạ tên ngu ngốc này, không hầu hạ hắn!
Một lòng muốn bồi bổ cho cơ thể của cô,hắn không nói hai lời đáp ứng. "Được, nhưng anh làm đồ ăn hương vị có hơi kì kì, em đừng chê khó ăn đó ~!"
"Sẽ không đâu, anh đi đi!" Dù sao cũng nuốt xuống, cô không kiêng ăn!
Hai cục cưng xấu xa kia, cô sẽ không quản! Thang Duy Thạc còn muốn tiếp tục chủ đề trước đó, cầu xin một lần cuối. "Bà xã, chúng mình kết hôn đi!"
"Em bây giờ mệt mỏi quá, không muốn bàn về việc này!" Vũ Tình giả bộ nhắm mắt lại!
Nhìn thấy dáng vẻ vô tình của cô, Thang Duy Thạc đành phải nhịn, nhận lệnh thẳng hướng nhà bếp mà đi!
————————————
Bà Hạ mẹ vừa mới rời giường nên tiều tụy không ít, liền nghe được tiếng cửa bị mở ra!
Khuôn mặt vô tình, trong nháy mắt lộ ra ánh sáng. "Vũ Hân, là con đã về sao?" Bà Hạ lập tức chạy về phía cửa.
Quả nhiên, thấy Vũ Hân mang theo một vali nhỏ đi vào! "Mẹ, con đã về!"
"Vũ Hân, Vũ Hân con cuối cùng đã trở về!" Bà Hạ kích động nước mắt chảy ròng, con gái bảo bối của bà cuối cùng đã về rồi!