Vũ hân từ từ đứng lên, tiếp tục dùng tình cảm tấn công: "Chị, em có thể đi gặp Tiểu Bác không? Dù sao có cũng là con của em, tuy rằng nó là con của chị, nhưng nó cũng kêu em là mẹ?"
Cô đã cự tuyệt một yêu cầu, yêu cầu này cô không có cách nào cự tuyệt. Tuy rằng không tình nguyện, cô vẫn gật đầu: "Được!"
-------------------------------
Giống như mấy ngày qua, Thang Duy Thạc và Vũ Tình ở nhà bếp cùng làm bữa tối, hai đứa nhỏ ở trong phòng khách chơi đùa.
"Tiểu Bác, anh không phải là anh trai em, vì sao thấy người khác ức hiếp em, mà anh cũng không giúp em?" Nhạc Nhạc lại đem chuyện ở nhà trẻ, mang về nhà giải quyết.
Tiểu Bác liếc em gái một mắt, sau đó tiếp tục bày trò chơi mới.
Chỉ thấy ngón tay Tiểu Bác lập tức di động trên bàn phím, trên màn hình là các nhân vật đang né tránh tấn công.
Chỉ vì quá chăm chú vào màn hình máy tính, cho nên nó không quan tâm 'yêu ma tác quái'.
Nhạc Nhạc cầm gối trên so pha, dùng sức ném tới đầu Tiểu Bác: "Tiểu Bác, em muốn báo thù! Đánh anh, đánh anh..."
Chỉ thấy cô bé hừng hực khí thế, tiếng cười đắc ý càng lúc càng lớn. "Khanh khách..."
Tiểu bác làm sao có thể đánh em gái mình, cho nên nó chỉ có thể né tránh né, mà Nhạc Nhạc mang theo tiếng hét vừa đuổi vừa đánh nó: "Nhạc Nhạc đừng đánh nữa, gối đánh lên người cũng rất đau!" Hơn nữa còn có bụi, cổ họng sẽ bị nghẹn và ngứa.
Nhạc Nhạc mặc kệ tất cả, dù sao cô bé chỉ muốn trả thù: "Ai bảo anh không giúp em, ai bảo anh đứng nhìn em bị người ta ăn hiếp. Anh là anh trai em, anh xem trên tivi kìa anh trai đều bảo vệ em gái để không bị ai ức hiếp!"
Nghe em gái noi, Tiểu Bác lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Nhạc Nhạc, sao anh không biết em bị ức hiếp? Anh chỉ biết em ức hiếp người khác, em nói xem hôn này ai chọc mấy bạn trong lớp khóc?"
Nhạc Nhạc chu miệng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vươn cao: "Các bạn khóc cũng không trách em được? Các bạn ấy đụng tý là khóc, em cũng không biết vì sao?"
"Phải không? Chẳng lẽ không đúng là em đánh bạn sao?"
"Em không có đánh, em là người bạn tốt, sẽ không đánh bạn đâu!" Nhạc Nhạc gật đầu, dùng sức hứa!
Tiểu Bác không muốn nghe lời nói dối nữa, ngồi trở lại ghế tiếp tục trò chơi.
Nhạc Nhạc thấy chán, làm nũng dùng cánh tay nhỏ bé kéo tay Tiểu Bác: "Anh trai, chơi búp bê với em đi, được không?"
"Không được, anh đã trưởng thành, không thể cùng em chơi búp bê hoài, tự chơi đi!"
"Đáng ghét, anh không phải là anh trai tốt, anh là anh trai xấu xa, anh trai xấu xa!" Nhạc Nhạc làm mặt nhăn với Tiểu Bác, le lưỡi. Oa oa lên tiếng trêu chọc không ngừng, dù sao cô muốn phá người anh này, khiến anh không thể an tâm chơi.
"Leng keng..." Chuông cửa vang lên, Nhạc Nhạc không có việc nên lập tức chạy đến mở cửa.
Khi nhìn thấy khuôn mặt xa lạ hiện lên trên màn hình, Nhạc Nhạc nghi hoặc sờ tóc: "Tiểu Bác, anh mau đến xem, người này là ai vậy?"
Nhạc Nhạc thấy Tiểu bác không di chuyển, lại lớn tiếng hô: "Tiểu Bác, Tiểu Bác, anh mau tới xem!"
"Thiệt là, nếu là người lạ đừng mở cửa, thật phiền toái!" Tiểu Bác oán giận đi thẳng đến của, khi nhìn thấy người trên màn hình, mắt trợn trừng.
"Mẹ..."
"Mẹ ở nhà bếp, Tiểu Bác mắt anh bị sao vậy?" Nhạc Nhạc nghi hoặc nói. Tiểu Bác giật mình, trên mặt xuất hiện sự lúng túng dữ dỗi.
-------------
Hoàng Vũ Hân vừa vào cửa, liền dùng nụ cười của người mẹ, ôm cổ Tiểu Bác đang đứng trước cửa: "Con, mẹ rất nhớ con, con có nhớ mẹ không...?"
Tiểu Bác không nhớ mẹ sao? Mẹ là mẹ con?" Tiểu Bác cầu cứu nhìn Vũ Tình, hô: "Mẹ, mẹ..."
"Vũ Hân, em buông Tiểu Bác ra đi!" Vũ Tình đang muốn lên tiếng, lại bị Thang Duy Thạc ngăn lại, dùng ánh mắt ý bảo hắn sẽ đi.
Thang Duy Thạc làm mặt nghiêm tiến tới, lấy tay Vũ Hân ra, sau đó ôm con trai mình.
Vũ Hân tiếp tục dùng lời nói để tác động tới Tiểu Bác, dùng tình mẫu tử để tác động: "Tiểu bác, chẳng lẽ con không nhớ mẹ sao? Mẹ đây mà!"
Tiểu Bác không trả lời cô, quay đầu một bên nói với Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, chúng ta đi vào phòng chơi!"
Mà Nhạc Nhạc tức giận nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy cô ta thật không biết xấu hổ. Tuy cô còn nhỏ, nhưng cô rất biết bảo vệ mình, đương nhiên cũng bao gồm cả nhà.
Trong mắt đầy lửa giận, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô ta.
Vũ Hân đuổi theo Tiểu Bác, muốn lại gần hắn: "Tiểu Bác..."
Còn chưa tới gần Tiểu Bác, Nhạc Nhạc liền tiến lên trước, hai tay chống nạnh ra sức gạt tay Vũ Hân. "Bà thật đáng ghét, Tiểu Bác là anh trai tôi, là con của mẹ tôi, Tiểu Bác không gọi bà là mẹ đâu!"
Vũ Tình phiền lòng nhìn chằm chằm trước con gái mình, vẻ mặt buồn buồn nói: "Bảo bối, đó là dì của con!"
Nhạc Nhạc nhăn mặt mũi lại, thiệt không thích người dì này tí nào. Vì cô ta thật đáng ghét, giả tạo.
"Nhạc Nhạc, không được vô lễ!" Dù sao đó cũng là em gái mình, Nhạc Nhạc như vậy đúng là không lễ phép.
Bị mẹ nói, Nhạc Nhạc không tình nguyện quay mặt đi. Tiểu Bác cầm lấy tay em gái đang 'anh dũng hiếu chiến', đi về phòng.
Có một số việc không nên để trẻ con xen vào, để cho người lớn giải quyết là tốt nhất.