Người phụ nữ núp ở trong căn phòng nhỏ, hai tay run run đem một ít bột màu trắng trên giấy thiếc châm cồn đốt...
Cô không ngừng hít vào, nét mặt càng ngày càng thả lỏng, càng lúc càng trở nên hưng phấn.
Nở ra nụ cười khoái lác, hai tay dang ra xoay xoay ở trong phòng. "Ha ha..., loại cảm giác này thật tuyệt, tôi đang bay..."
Bà Hạ vừa đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy. nìn đống đồ bày ra trên đầu giường, khiến bà khiếp sợ nghẹn họng nhìn trân trối.
Bà dường như sợ hãi, nhìn đồ trên đầu giường lần nữa, rồi vội vàng nắm lấy con gái đang điên loạn xoay quanh phòng. "Vũ Hân, con rốt cuộc đang làm cái gì, con tại sao lại dính vào thứ này?"
Haha, người đang cười nghe thấy tiếng mẹ la, liền ngừng cười, sau đó đau đớn khóc lớn lên: "Ô...mẹ, con cũng không muốn hít, con không muốn hít nó, nhưng bây giờ con đã nghiện, không hít con sẽ không chịu nổi!"
Bà hạ do lơ là không chú ý nên giờ cũng không quản được nữa rồi: "Vũ Hân..."
Vì để dễ dàng khống chế Vũ Hân, Hắc Bì ép vũ Hân hít thuốc phiện. mà Vũ Hân khi lên cơn nghiện, gần như đem tất cả tiền cho Hắc Bì để đổi lấy thuốc phiện.
Vũ Hân dần dần thanh tỉnh lại, tâm hận la lên: "Đều là do bọn họ, đều là do bọn họ làm hại con, con sẽ không bỏ qua cho bọn họ..."
"Vũ Hân, con nói cái gì vậy? Là ai làm con thành như vậy?" Bà Hạ đẩy ra con gái, nhìn mặt cô, quan tâm hỏi.
Vũ Hân chỉ khóc lơn không trả lời bà Hạ, chuyện như vậy làm sao mà kể cho ai nghe được.
Vũ Hân nằm trong lòng bà Hạ, cắn chặt môi, hai mắt tràn đầy hận thù.
----------------------------
Bà Hạ lấy ra một ít tiền có giá trị lớn còn sót trong nhà, khuôn mặt đầy nước mắt nói: "Vũ Hân, đây là một chút tiền cuối cùng trong tay mẹ, lần này mua xong rồi đừng hút nữa, bỏ đi được không con?" bà Hạ đau lòng nhìn con gái, một lần lại một lần dung túng con gái, đồng thời cũng là một lần một lần lừa gạt mình.
Hai tay run run của Vũ Hân lập tức cướp đi tiền trong tay mẹ, chạy ra cửa, tâm tình khẩn trương hoang mang nói: "đúng vậy, đây là một lần cuối cùng..." nói còn chưa xong, bóng lưng của cô đã biến mất.
Vũ Hân cầm năm ngàn trong tay cho Hắc Bì: "Mau cho em đi, em không chịu được nữa!"
Hắc Bì nhìn tiền mặt trong tay, lộ ra nụ cười nhạt: "Với chút tiền này cô nghĩ có thể laays bột à? Mang mười ngàn đến đây!"
"Anh cho em trước đã, sau đó em lấy tiền cho anh được không?" cảm giác như vô số sâu cắn mút, cơ thể cô đau cuộn mình một chỗ. Cô không thể đợi, đợi lâu cô sẽ chết mất.
"Cô giỡn mặt với ông à? Tôi cho cô hít xong, cô còn đưa tôi tiền sao?" Hắc Bì cầm bọc đồ nhỏ, lay lay trước mặt Vũ Hân.
Cô vừa lấy tay chụp, hắn lập tức thu về.
"cho em...cho em..." Vũ Hân cầu xin ra nước mắt.
"Nhưng cô không có tiền, tôi cho cô như thế nào?" Hắc Bì lộ nụ cười ghê tởm, xảo quyệt nói.
Hai tay Vũ Hân run rẩy, bắt lấy cổ tay Hắc Bì, quỳ trên mặt đất cầu xin. "Hắc Bì, anh cho em đi, em có thể cho anh, anh cho em hít được không?"
Hắc Bì tay sờ eo cô, mặt gần sát cô, lộ ra miệng đầy răng vàng nói: "Cô muốn cho tôi chạm vào cô? Cô nghĩ rằng cô là gì của tôi? Mặt hàng như cô, cô nghĩ tôi muốn chạm vào sao?"
"Đại ca, tôi biết anh là đại ca, xin anh cho em đi?"
Nếu là trước đây, Vũ Hân làm sao có thể chịu được loại nhục này? Nhưng bây giờ cô, căn bản không để ý bị hắn làm nhục, chỉ cần có thể cho cô bột, cái gì cũng mặc.
"Như vậy đi, cô đến chỗ tôi làm gái điếm, bây giờ vừa vặn có người đàn ông đang có nhu cầu, cô đi tiếp hai người khách, sau đó tôi liền cho cô bột!"
Tiếp khách? Vũ Hân quỳ trên mặt đất dùng sức lắc đầu: "Không, em không muốn tiếp khách. Anh cho em trước được không? Chồng trước của em có tiền, em có thể đi tìm hắn!"
Hắc Bì nghe được lời cô, giống như nghe được chuyện cười, ngửa đầu cười dài: "Ly hôn rồi, nhìn cái dạng này của cô, người đàn ông nào nguyện ý cho cô tiền hả?"
"Em có chị, chị của em có tiền, em có thể đi tìm cô ta.
Chị của em là người tốt, cô ta sẽ không mặc kệ em. Hắc Bì, xin anh, anh cho em hít một lần, em sẽ đi tìm chị em. Nếu em không lấy được tiền, về sau ...a..." câu nói tiếp theo biến thành một tiếng kêu dài đau đớn.
Hắc Bì vừa nghe có chút động tâm, lo lắng trong chốc lát, cuối cùng cầm thuốc phiện trong tay ném tới mặt cô: "Cho cô, hít rồi đi lấy tiền cho ông. Nếu cô dám lừa ông đây, cô nhất định sẽ chết rất khó coi!"
"Uhmm...uhmm..." Vũ Hân giống như con chó, quỳ trên mặt đất run run mở bao giấy ra.
-----------------------------
"Thư kí Hạ, giúp tôi đưa tài liệu này đến bộ phận tiêu thụ!" Đoạn Tuấn Hi gập văn kiện lại, giao cho Vũ Tình đang đứng đối diện bàn.
Vũ Tình không thèm liếc nhìn hắn một cái, chỉ tiếp nhận văn kiện.
Đoạn Tuấn Hi rõ ràng cảm thấy được địch ý, gời lên một nụ cười hỏi: "Thư kí Hạ, em có vẻ thật mất hứng!"
"Tôi có cao hứng hay mất hứng tổng giám đốc có cần lo lắng không? Chỉ cần tôi làm tốt cong việc thì được rồi, không phải sao?" Vũ Tình nhăn mặt, giọng nói thật gắt.
Muốn cô nói chuyện dễ nghe à, thật không thể nào.
Ai biểu Warsaw vô sỉ như thế đối phó Thang Thị như vậy? muốn cạnh tranh thì cũng phải cạnh tranh lành mạnh, loại hạ độc thủ sau lưng này, đúng kaf ti bỉ vô sỉ hạ lưu.
Đoạn Tuấn Hi cũng không muốn giải thích hiểu lầm loại này, vì thời gian dài sẽ thơi bày tất cả sự thật: "Em nói đúng cảm xúc của em không tốt, đương nhiên anh không quản được. nhưng em là thư kí của anh, em cả ngày phụng phịu như vậy làm ảnh hưởng nghiêm trọng cảm xúc của anh, điểm ấy anh có quyền oán giận!"
"Hừ, anh nên thừa nhận. nếu anh không thích tôi, có thể đuổi việc tôi!" dù sao bây giờ cô cũng không muốn làm ở đây, nhưng còn chưa tìm được cớ. nếu hắn có thể đuổi cô, cô vô cùng vui mừng.
"Thật không ngờ em là loại người vô trách nhiệm, em khiến anh cực kì thất vọng!" Đoạn Tuấn Hi nhìn cô một hồi, mang theo vài phần khinh bỉ nói.
Lấy vẻ mặt này thật đau đớn nhìn Vũ Tình, khơi dậy bản tính của cô: "Anh nói tôi cô trách nhiệm cái gì?"
"Em nói xem? Lúc ấy em hứa với anh, nhất đĩnh sẽ làm thật tốt ở Warsaw, nhất định phải tìm được giá trị của mình, thực hiện ước mơ nhiều năm trước của chính mình.
Nhưng thật đáng tiếc, anh bây giờ căn bản chưa nhìn thấy được, anh chỉ nhìn thấy một bà chủ càn quấy của gia đình!"
Càn quấy? cô là người càn quấy?
"Giám đốc Đoạn, tôi làm việc đều có nề nếp. Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi luôn luôn cẩn trọng trong công việc!"
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn Vũ Tình đỏ bừng, hai tay nắm lại thật chặt.
Nhìn thấy cái dạng này của cô, Đoạn Tuấn Hi nhíu mày: "Tốt thôi, anh chỉ hy vọng ở nhân viên như vậy, làm tốt việc đi!"
"Nếu anh không có việc gì, toi phải đi đưa văn kiện!" Vũ Tình vẫn đanh mặt lại, mang theo tức giận gót giày dậm thật mạnh đi ra khỏi văn phòng của Đoạn Tuấn Hi.
Vừa mới đi ra khỏi văn phòng, di động đặt ở túi áo vang lên. Nhìn thấy dãy số, Vũ Tình cả kinh trong lòng, nhưng vẫn tiếp điện thoại.
"Alo..."
"Chị, em là Vũ Hân, chị, em ở nhà ăn của công ty dưới lầu chờ chị, chị, em muốn gặp chị, chị..." âm thanh mang theo cầu xin, một chữ cũng chị!
Vũ Tình thất vọng đối em gái, bị này một tiếng chị này làm tâm tư đau đớn mềm lại: "....Em có chuyện gì sao?"
"Chị, chị xuống dưới đây trước, chúng ta gặp mặt nói sau..."
"...được rồi, vậy em chờ chị!" Vũ Tình chần chờ, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Sau khi đưa văn kiện, Vũ Tình liền xuống lầu, đi vào nhà ăn công nhân viên ở dưới lầu.