Edit mimi
beta Nhung
“Nhạc Nhạc, con không nghe lời à? Mẹ nói với con thế nào? Không được nói chuyện với người lạ, không được đi với người lạ, con quên hết rồi đúng không?” Giọng nói Vũ Tình vô cùng nghiêm nghị, là vì hình tượng người mẹ nghiêm khắc!
Nhạc Nhạc mếu máo, sau đó dùng lực vặn vẹo người, muốn rời khỏi cái ôm của chú!
Động tác kia của đứa bé, khiến lòng hắn có điểm đau đớn! Nhưng, hắn vẫn đặt đứa bé xuống mặt đất.
Đúng, hắn với đứa bé mà nói, chỉ là người xa lạ.
Ha ha, quen mẹ nó, không phải là quen nó nhỉ!
Trong lòng khổ sở không hiểu, có chút khiến hắn cảm thấy muốn phát nổ!
Đứa bé nhỏ không khóc, chỉ đứng một bên nhìn Thang Duy Thạc, trong mắt có lưu luyến, và một tia đau khổ!
Cửa bị đẩy ra, vang lên tiếng chuông gió ‘Đinh đinh đang đang’.
Chỉ thấy một chàng trai mặc âu phục màu sáng, đeo một đôi kính gọng vàng, đi vào nói! “Oa, lại có người đến gây sự à? Sao lại bị phá thành thế này?”
Chàng trai giống như rất quen thuộc nơi này, như là nhà của mình! “Tình Tình, có báo cảnh sát không!”
Vũ Tình như rất thân thiết với chàng trai này, bớt đi cả màn chào hỏi, cúi đầu nói: “Không báo, là họ đến ép em rời khỏi đây! Báo cũng vô dụng, dù sao cũng đều khiến em phải đi!”
“Cái gì mà báo cũng vô dụng? Phải báo cảnh sát chứ! Có dọa đến Nhạc Nhạc hay không?” Lúc này chàng trai nhìn sang bảo bối đang khóc ở một bên, thuận tay bế lên!
“Papa, papa……” Nhạc Nhạc lớn tiếng gọi, giống như có rất nhiều tủi thân muốn nói hết.
Hai chữ ‘papa’ này khiến người nào đó giật mình, trong lòng không hề báo trước tràn lên chua xót.
Nheo mắt sắc lại, nhìn kỹ chàng trai trẻ hơn so với mình này!
Thật nhã nhặn, vừa thấy đã biết là nhân viên quản lý cấp cao!
Thì ra đứa bé đáng yêu này là con gái hắn ta, hắn như có cảm giác mất mát.
Không tự giác dùng ánh mắt trên người Vũ Tình, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc.
Năm đó hai mắt cô là nước mắt, luôn mồm nói thích mình. Chỉ cầu có thể ở cùng một chỗ với hắn, không cầu danh phận.
Chẳng lẽ đây là tình yêu của cô yêu? Rời khỏi hắn không bao lâu liền kết duyên mới?
Người phụ nữ dối trá, kẻ lừa đảo chết tiệt!
“Papa, con muốn bong bóng, đưa con đi mua đi!” Nhạc Nhạc lắc lắc cánh tay chàng trai, ra lệnh yêu cầu!
Giọng nói non nớt này, rơi vào tai Thang Duy Thạc lại không thoải mái, ngược lại thật chói tai.
Quả nhiên là mẹ con, gặp ai cũng đều làm nũng. Hắn nghĩ trong lòng, tức giận không ngừng dâng lên toàn thân.
“Được, papa đưa con đi!” Chàng trai bế Nhạc Nhạc ra ngoài cửa!
Lúc này Vũ Tình lại mở miệng nói: “Kì Kì, anh tiện mua thêm sườn về, buổi tối em làm sườn kho tàu cho mọi người!”
Hì hì hôm nay cô phát tài rồi, đương nhiên phải khao người nhà và mình một chút chứ!
“Được!” Sau câu này, ‘Cha và con gái’ đi ra khỏi cửa hàng.
Cảm giác đối lập trước sau này, khiến Thang Duy Thạc quả thật cũng bị tức chết!
Khóe miệng hắn mang theo nụ cười châm chọc, bên trong mắt sắc tràn đầy tức giận đi đến chỗ Vũ Tình!