Gương mặt tương tự, biểu cảm tương tự, rơi thẳng vào trong mắt Đoạn Hồng Đào: "Hai người... hai người giống như!" ông vô thức thốt ra.
Nhưng lời ông không được Vũ tình cùng Kha Dĩ Lam chú ý, lúc này họ đang đắm chìm trọng một loại kích động khác.
Cô có mẹ, thật tốt! bà có con gái, thật tốt!
Kha Dĩ Lam ôm chặt Vũ Tình như người mẹ, trên mặt kích động đầy nụ cười cùng nước mắt.
Mà Vũ Tình thân thiết cảm thụ cái ôm từ mẹ, nhiệt độ cơ thể, cảm giác được ôm chặt làm cô rất thích.
"Mẹ, con gọi dì là mẹ được không?" cô không thích chữ 'dì' kia, một tiếng mẹ đánh thẳng vào tim Kha Dĩ Lam, bà kích động đến run người: "Được, được!"
"Mẹ!" Vũ Tình học cách làm nững của con gái, tựa vào đầu vai Dĩ Lam ngọt ngào kêu.
Đoạn Hồng Đào đứng một bên hai mắt khẽ ướt, khi ông cảm thấy nước mắt đã chảy tới trên gương mắt.lau nước mắt, ông cười tự giễu.
Chẳng lẽ là vì bị vợ lây bệnh đa sầu đa cảm sao, nếu không làm sao ông có thể khóc chứ? Đoạn Hồng Đào thở thút thít, lập tức đưa tới chú ý của hai cô gái.
Ông xấu hổ quay đi, giọng nói nghiêm lại: "Hai mẹ con đi dạo phố đi, bây giờ không có chuyện gì, đừng hoảng loạn trước mặt tôi, tôi nhìn phiền lắm!"
"Không đươck, con còn có vài việc xử lý!" Vũ Tình xua tay, trời ạ, cô không thể lấy thời gian đi dạo phố được!
"Ta cho con đi, con phải đi! Cùng mẹ đi dạo phố, để bà ấy vui là việc của con, hiểu chưa?" Đoạn Hồng Đào nóng lòng đuổi họ đi, nếu không dáng vẻ chật vật của mình sẽ bị họ phát hiện.
Kha Dĩ Lam đương nhiên biết chồng đang sợ cái gì, cười với ông, sau đó dắt tay Vũ Tình: "Chúng ta đi, đi dạo phố thôi!"
Vũ Tình còn muốn nói gì đó, nhưng thân thể đã bị mẹ kéo vào trong thang máy.
-----------------------------
Vì hai người các cô không có việc gì thì lại đi dọa một vòng, tất cả các nhân viên cửa hàng đều quen mẹ con này!
"Hai cô đến đây ạ, hôm nay, cửa hàng chúng tôi có quần áo mới, hai cô thử xem!" Một cô gái trẻ cười chào hỏi. Vũ Tình cùng Kha Dĩ lam bước vào cùng xem đồ.
"Hai người là mẹ con ạ?" cô bán hàng giữu nụ cười hỏi.
Lời này, khiến hai người đồng thời sửng sốt, rồi lại cùng gật đầu. ha ha, là mẹ con, là mẹ con!
"Ha ha, tôi đoán đúng rồi, hai mẹ con giống nhau quá, gương mặt trái xoan dáng người đều đẹp! cho nên dù giờ mẹ thoạt nhìn cũng trẻ như con gái, trên tay và mặt cũng không có nét già nua! Chẳng giống tôi, mới tuổi mà nhìn như !" cô bán hàng không lỡ thời cô nịnh khách, dù sao phụ nữ nào chả thích khen trẻ, đẹp!
Lời này khiến Vũ Tình và Dã Lam đồng thời nhìn về phía gương, nhìn người đồng thời chiếu vào trong gương. Bất kể là từ nét mặt đến dáng người, lại... tương tự thần kì!
Ánh mắt hai người đồng thời sửng sốt, sau đó từ từ nhìn về phía đối phương.
Chẳng lẽ cô là con gái của bà sao, đứa con gái mà mình vứt bỏ? Ngực Kha Dĩ Lam không ngừng buộc chặt, dần dần quên cả thở, chỉ nhìn cô gái trước mắt.
Đúng ư?
Vũ Tình nhìn bà thật sâu, rồi quay mặt đi!
Tại sao có thể như vậy, lúc trước cô đã phát hiện bọn họ rất giống. nhưng chưa từng chú ý tới, cô và dì Kha lại giống nhau đến mức này.
Hay là, hay là...
'Vũ Tình, tôi không phải người phụ nữ tốt, tôi không xứng có được hạnh phúc, tôi đã vứt bỏ con gái chúng tôi, tôi đã vứt bỏ con gái chúng tôi đi!'
Lúc trước dì Kha từng nói với cô trong nước mắt, giờ lờ này lạivang bên tai cô.
Không, không...
Không thể, cô làm sao có thể là con gái của bà? Trên thế giờ làm sao có chuyện trùng hợp như thế, dì Kha...
Không, không...
Vũ Tình kích động, ánh mắt từ từ trở nên hoảng sợ, cố đè nén nhịp tim: "............Mẹ, con, con bỗng hơi không thoải mái, muốn về công ty!"
Nói xong, Vũ Tình xoay người định rời đi. Dã Lam cầm chặt tay cô, dùng sức cầm chặt.
Mà Vũ Tình quay đầu đã rơi lệ đầy mặt, trong lúc nhất thời cô bỗng cảm thấy một loại rung động. Mà loại rung động này khiên stoanf thân cô run lên từng trạn, trong lòng có một tiếng nói không ngừng nói cho mình, bà chính là mẹ mình.
Mà người nắm chặt cổ tay Vũ Tình cũng cảm thụ loại rung động này, cái loại kích động này khiến nước mắt nóng hổi của bà chảy xuống.
Nghĩ đến hoàn cảnh xung quanh, Dĩ Lam cố khống chế cảm xúc quay cuồng trong mình: "Vũ tình, cùng mẹ nói chuyện đi, tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện!"
"Mẹ, con... con muốn về công ty!" Vũ Tình thất kinh nói, không dám quay đầu lại đối mặt với bà. Tiếp theo dùng sức gạt tay bà, nâng chân chạy trốn.
Không, cô không thể nhận sự thật như vậy, cô tình nguyện không nghe, không muốn biết.
Chạy ra ngoài bách hóa Warsaw Vũ Tình, đã khóc không thành tiếng, rơi lệ đầy mặt!
Nâng tay gọi taxi, ngồi vào, cô càng khóc đau đớn.
"Cô à, cô muốn đi đâu đây?" lái xe dò hỏi!
"Đi đâu cũng được!" Cô không biết đi đâu, cô không biết ở đâu có thể được an ủi, không biết đi đâu, không biết ở đâu có người có thể giúp cô.