Tình Nhân Tuổi 18

quyển 2 chương 107: không phải đứa ngốc, chỉ là tiểu bạch si tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vũ Tình đau lòng ôm con gái, thầm oán bà Thang: "bà không thích tôi cũng được, nhưng không được ức hiếp con tôi. Bọn chúng bé như thế sao bà có thể ép chúng, làm sao bà có thể ra tay được!" Câu nói tiếp theo là nói với Ôn Nhu kia!

"Oa..." Nhạc Nhạc vẫn lớn tiếng khóc, thoạt nhìn đúng là rất đau đớn, trên trán đổ một tầng mồ hôi~!

Bà Thang nhìn dáng vẻ đứa bé khóc thương tâm muốn chết, trong lòng cũng tương đối đau đớn: "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc..."

"Mẹ, mẹ đi trước đi, có chuyện con sẽ tìm mẹ, nhất định sẽ không bỏ qua cho mẹ!" Thang Duy Thạc tật là khó thở, nếu không phải là trưởng bối hắn tuyệt không để mẹ nói thế.

Áy náy bắt đầu sinh khi nghe thấy lời con vừa rồi, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, thất vọng và tức giận đặt hết lên người Vũ Tình: "Đều là loại đàn bà hạ đẳng như mầy, đáng chết, làm hỏng con trai với cháu tao..."

Thang Duy Thạc không hề do dự giữ lấy tay mẹ, kéo bà Ôn Nhu ra ngoài: "Nói cho các người biết về sau đừng đến đây, không tôi nhất định sẽ báo cảnh sát!"

"A... con không thể kéo mẹ con như thế!"

"Anh Thang, anh không thể kéo em, em..."

"Cô câm miệng cho tôi, đồ ngu, tôi không thích cô, cô còn đến đây làm ầm cái gì, đầu óc cô có vấn đề à? Tôi nể mặt cô, tự cô lại không biết xấu hổ!" Từng thấy người ngốc, chưa thấy người phụ nữ không biết không biết xấu hổ, chưa từng thấy vô liêm xỉ đến mức này.

"A..."

"A..."

Hai người phụ nữ cùng thét chói tai rồi 'Ầm', Thang Duy Thạc đóng cửa lại. Tiếp theo, đi vội về phòng khách nhìn con gái. Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc khỏe không?"

"Đau, đau!" Lúc này tiếng khóc của Nhạc Nhạc nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn nhẹ nhàng nức nở.

Vũ Tình không dám buông tay tiếp tục để con gái ngồi trên so pha, nhận khăn tay Tiểu Bác đưa đến lau nước mắt con gái.

"Nhạc Nhạc, nói cho papa, đâu chỗ nào?" Thang Duy Thạc lo lắng nhìn, cẩn thận hỏi.

Người Nhạc Nhạc cứng ngắc, không dám cửa động một chút. "Mông, mông, nơi này đau!" Tay xinh của Nhạc Nhạc chỉ vào mông.

"ĐI thôi, vào bệnh viện!"Thang Duy Thạc bế con gái.

Vũ Tình quên cả nói chuyện, chỉ biết gật đầu.

----------------------------------

Sau khi kiểm tra, xác định tiểu bảo bối chỉ nghỉ vài ngày sẽ khỏe, cuối cùng người một nhà mới yên tâm. Nhưng vì xưởng quả thật đã bị tổn thương, cho nên Nhạc Nhạc cần nghỉ ngơi, uống thuốc,

Về nhà cho con uống thuốc xong, Vũ Tình và Thang Duy Thạc về phòng. Bỗng trong lúc đó hai người không biết nói cái gì, nhất à thang Duy Thạc cảm thấy thật hổ thẹn.

Mà một ngày này đủ loại chuyện tấn công cô, khiến cô đã mệt mỏi không chịu nổi. không tìm thấy cơ hội thả lỏng, đúng là khiến cô sắp điên mất rồi.

"Xin lỗi Vũ Tình, anh không biết họ lại đến làm ầm, tạo thành tổn thương cho em, anh xin lỗi!" thật lâu sau, Thang Duy Thạc áy náy nói.

Câu ấm lòng kia, khiến Vũ Tình cảm động cong môi đỏ mọng, một đầu nhào vào lòng hắn: "Duy Thạc, em không cần anh cảm ơn em, nhìn thấy anh bảo vệ em và các bảo bối như vậy, không tiếc chống lại mẹ bảo vệ em, là em vui rồi. em biết suy nghĩ này của em thật không nên, nhưng em vui lắm!"

"Không đâu, suy nghĩ như thế mới bình thường! Ha Ha, nói thật lcs trước tuy em khiến anh đau lòng, khổ sở, cảm động, nhưng càng làm anh tức giận! Anh nghĩ không biết am có phải đứa khốc không? Nếu không làm sao có thể vô tư đến loại tình trạng này!" Nói rồi khóe miệng Thang Duy Thạc lộ ý cười.

"A? anh lại bảo em khờ?" Nghe thế, Vũ Tình tức giận muốn cắn hắn. Không phải muốn mà trực tiếp hành động.

Thang Duy Thạc không ngăn trở cô, tùy ý để cô vừa cắn vừa nhéo hắn. ha ha, nhìn thấy cô làm nũng rất ít, cho nên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

"Chẳng lẽ em nói em không ngốc sao? em là người vô vùng tốt, không phân biệt tốt xấu, chẳng phân biệt được người tốt xấu, em vẫn là người tốt! Ai~ em nói em không ngốc sao? lúc trước anh còn rất lo lắng chỉ số thông minh của Tiểu Bác và Nhạc Nhạc đấy. Nhưng, xem ra bọn chúng vẫn di truyền gen tốt của anh!"

Thang Duy Thạc nhịn cười, khiêu khích nói.

Vũ Tình bị hắn nói đến vừa tức vừa giận, chẳng lẽ cô trong mắt hắn thật là 'đứa ngốc'?

"Đừng nghi ngờ, em không phải 'đứa ngốc' thì là 'tiểu bạch si'!"

"Anh..." Vũ Tình bị hắn làm tức giận đến hai mắt trừng tròn tròn.

"Hư!" Thang Duy Thạc đè môi đỏ mọng của cô lại, không cho mở miệng nói chuyện: "Nhưng cũng vì Tiểu Bạch si này khiến anh có thể lại có được em. Vì Tiểu Bạch si mới có hai tiểu thiên sứ như ngày hôn nay. Cho nên, anh muốn cảm ơn em!" Thang Duy Thạc thâm tình chân thành nhìn cô, khẽ nhấc cằm cô lên, hạ xuống nụ hôn.

Cảm động, siêu cấp cảm động, ngữ điệu đúng chỗ, ánh mắt đúng chỗ.

Chỉ có một chút, cảm động đến lòng cô, cảm động tứ chi bahcs hải của cô, cảm động khiến cô quên mất chua xót xoay quanh trong đầu.

Chớp chớp mắt đẹp, trong mắt không hề che dấu ước muốn nồng đậm. Nói đi, nói đi, nói ra hai từ kia, khiến cô hạnh phúc một chút!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio