Vì anh kéo đi quá nhanh, thân thể Vũ Tình lảo đảo, tóc bị hất lên lộ ra gương mặt trắng bệt.
Vũ Hân nhìn chằm chằm hai người. Thấy
một gương mặt xinh đẹp lộ ra, mặt trắng
bệt,vô cùng khiếp sợ.
Xe rời khỏi biệt thự,đang chạy trên đường thì điện thoại Vũ Tình vang lên,chính là mẹ nuôi của con cô.
“Vũ Tình a, khi nào chị về nhà, Nhạc Nhạc khóc lóc đòi chị đó, em lo lắng nó khóc nhiều thl sinh bệnh đó!"
“Chị lập tức về liền, phiền em trong chừng dùm chị một chút nữa!’’ Vũ Tình cố dùng giọng bình tĩnh nói,cố đè cuống sự ủy khuất. “Vũ Tinh sao vậy,có gì xảy ra vậy?” Nguyên Nguyên mơ hồ cảm thấy giọng nói của cô có gì là lạ.
“không có gl.yên tâm đi,chị lập tức về
nhà " Vũ Tình trả lời lại sau đó lập tức cắt
điện thoại.
“Chồng cô gọi điện sao?” Không nhịn được, anh vẫn mở miệng hỏi, anh không chú ý đến giọng nói của mình có mùi vị ghen tuông. Nghĩ lại cô từng là người phụ nữ của anh,anh cỏn là người đàn ông đầu tiên của cô, bây giờ vậy mà bây giờ cô lại là vợ của người khác, trong lòng anh rất không thoải mái.
Vũ Tình không trả lời, trầm tư không biết là đang duy nghĩ gì. Chỉ thấy nước rnắt chảy xuống,rơi trên bàn tay cô.
“Chồng cô biết cô ở khách sạn ư?” Hắn lại không nhịn được hỏi, trên thế giới nào có mấy người đàn ông có thể chịu được vợ mình làm nghề đó.
Chỉ có người đàn ông không thương vợ mới có thể chịu đựng được việc này.
Vũ Tình giống như không nghe thấy, chỉ thấy nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều, hàm răng trẳng cắn chặt môi dưới.
Anh thoáng nhln qua cô,cảm thấy thật áy náy và đau lòng,khiến anh vô cùng khổ sở.” Hạ Vũ Tình,còn không ngẩng đầu lên, cúi như vậy không sợ gãy cổ à?"
Cô vẫn không nói lời nào,chỉ biết khóc.
“Vừa rồi bị đánh đau lắm saọ? Ngẩng mặt lên xem nào!" Nhìn thấy cô trầm mặc không nói,anh đau lòng, anh hối hận vì minh đã quá xúc động!
Nhắc tới chuyện này,khóe miệng Vũ Tình run run! VI sao.vl sao lại như thế này?
Trước mặt em gál cô lại không thể nói,càng không thể ngảng đầu lên.
Lời nói của em gái, lời nói của Tiểu Bác, không ngừng vọng bên tai cô.Cô cảm thấy khó xư,cam tháy muốn lập tức chết đi.
Cô không phải hạng phụ nữ đó, nếu không phải vl hoàn cảnh khó khăn, năm đó cô sẽ không bán mình như vậy.
Cô không phải người phụ nữ hư.Tiểu Bác đã hiểu lầm cô.
Vì sao cô phải chịu sự miệt thị như vậy, cô rốt cuộc đã làm sai cái gl? ồng trời, rốt cuộc đến khi nào mới đối đãi công bằng với cô?
Ông trời ơi,tôi không thể chịu đựng được I Thang Duy Thạc thấy vẻ trầm mặc của cô thl tức giận đến không còn gl để nói, chỉ còn biết chuyên tâm lái xe.