Edit: Nhuquynh
Beta: Hường
Lời nói của cô làm cho hắn càng thêm tức giận đem hai tay của cô để ở sau lưng một tay giữ cằm của cô “Chết tiệt, cô thu hồi lại lời nói vừa rồi ngay!”
Bên trong đôi mắt ưng của hắn nồng đậm sát khí, khiến Vũ Tình kinh hãi run sợ. Nhưng cô đã không còn là người phụ nữ yếu đuối năm đó.
Năm năm thời gian đã làm thay đổi biết bao nhiêu chuyện, thay đổi tình cảm của một người đối với một người, đương nhiên cũng sẽ làm cho một người phụ nữ yếu đuối trở nên kiên cường!
“Thang Duy Thạc, tôi nói cho anh biết, bé không phải là con gái của anh, cho dù là mười lần hay hai mươi lần tôi đều sẽ nói như vậy, bé không phải là con gái của anh!” Cô không hề sợ hãi nhìn lại hắn, trên mặt tràn đầy ý hận. Bây giờ muốn con của cô, còn lúc trước hắn muốn cái gì?
“Chết tiệt, Hạ Vũ Tình, cô hận tôi, muốn trả thù tôi thì cứ việc. Nhưng xin cô không cần tổn thương con gái, đừng nói bé không phải là con tôi!” Hắn buồn bực hét to một tiếng, sau đó đem cô gắt gao đặt ở trên giường!
Ý đồ của hắn đã tương đối rõ ràng, Vũ Tình hiểu ra là có giãy dụa cũng vô dụng, tùy ý hắn càn quấy trên người mình. Đã có vài lần kinh nghiệm làm cho hiểu được, càng giãy dụa hắn càng thêm thích thú!
Mà phương pháp hữu hiệu nhất để cự tuyệt hắn chính là không nhúc nhích!
Hắn ở trên người nàng sờ soạng cả nửa ngày, buồn bực dừng lại động tác nhìn cô: “Phản ứng cho tôi, đừng giả giống như con cá chết, em nghĩ rằng em như vậy thì tôi sẽ buông tha cho em sao? Hạ Vũ Tình, tính toán của em đã bị nhầm rồi!”
“Thang Duy Thạc, anh có thể khống chế được thân thể của tôi, nhưng anh không cách nào khống chế được tình cảm và trái tim tôi?” Cô nhìn hắn khiêu khích, khóe miệng thoáng giơ lên! Cô chính là muốn làm cho hắn tức giận. Dựa vào cái gì mà mỗi lần hắn đều sử dụng thủ đoạn hoặc là cương quyết mà bắt cô đi vào khuôn khổ sao?
Nhìn bộ dáng không khuất phục của cô, ánh mắt không ngại khiêu khích kia, Thang Duy Thạc bỗng có xúc động muốn cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa hai gò má tuyết trắng của cô!
“Vũ Tình, tại sao bộ dạng của em chung quy lại giống như cọp mẹ, đối với tôi là tràn ngập địch ý vậy?”
“Anh thử nói xem là vì sao? Thang Duy Thạc năm đó anh vô cùng nhẫn tâm bắt tôi phải bỏ đi đứa con, loại thống hận này cả đời tôi không thể quên, cả đời cũng không thể nào tha thứ cho anh!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói!
Nhìn vẻ mặt thù hận của cô, khiến hắn không thể nào không nhớ tới năm đó ở bệnh viện. Hắn thở dài, trở mình khỏi thân thể của cô: “Không thể phủ nhận, thời điểm anh nhìn thấy Nhạc Nhạc, anh cũng hiểu được quyết định năm đó của anh là sai lầm. Bé đúng thật là rất đáng yêu, anh rất thích bé! Hoàn hảo, tất cả đều có thể bù đắp!”
Vũ Tình không đáp lại lời nói của hắn, gắt gao nhắm chặt hai mắt. Mà vì mắt nhắm lại nên không thể đoán được cô đang nghĩ cái gì!
Ngay lúc này, Thang Duy Thạc lại nhẹ nhàng đặt trên môi cô một nụ hôn. Chỉ là một nụ hôn nhẹ, sau đó lập tức rời đi “Cám ơn em, cám ơn em đã hết mình bảo vệ một bảo bối đáng yêu như vậy!”
Vũ Tình vẫn không mở mắt, nhưng đôi môi sau khi bị hắn hôn, bắt đầu từ từ run run.
Điện thoại đặt ở đầu giường vang lên, Thang Duy Thạc vươn cánh tay cầm lấy điện thoại.
“Alo……” Không biết đối phương đang nói cái gì chỉ thấy ánh mắt Thang Duy Thạc càng lúc càng khó coi!
Nghe xong điện thoại, Thang Duy Thạc mím môi từ trên giường đứng lên, đi đến nhặt lên áo khoác, không nói lời nào, đi ra khỏi phòng!
Vũ Tình lúc này mới mở mắt ra, trong mắt cô có bao nhiêu là bi thương và tự trách. Hai tay ôm chặt thân mình, đem cằm dựa trên đầu gối nước mắt bắt đầu chảy xuống! Dáng vẻ đáng thương khiến người ta say lòng……(= =)
Sau khi nhận được điện thoại Thang Duy Thạc liền biến mất, đến giờ vẫn không thấy trở về. Vũ Tình cũng chẳng thể vui vẻ, trong lòng luôn lo lắng không cách nào bình tĩnh được.
Xem ra hắn lại nhiễu loạn lòng cô một lần nữa, cơ hồ muốn bình tĩnh trở lại là rất khó!
Mà chịu đựng loại người phức tạp như vậy không chỉ có mình cô, mà còn có con cô.
“Mẹ, papa đi đâu nhiều ngày như vậy? Con rất nhớ papa, rất nhớ!” Đang ăn cơm tối, Nhạc Nhạc mở to hai mắt nhìn mẹ hỏi.
“Mẹ cũng không biết, cục cưng ăn cơm nhanh chút!” Vũ Tình đưa cái thìa nhỏ đến miệng con gái, Nhạc Nhạc liền há miệng ăn vào.
‘Cách…..’ một tiếng, cửa lớn bị mở ra! Lập tức nghe được tiếng bước chân hỗn độn, còn có tiếng bước chân vững vàng.
Nhạc Nhạc vừa nghe có người tiến vào, lập tức biết là papa đã trở lại.
Vội vàng nhảy xuống ghế dựa nhanh ra khỏi phòng bếp hướng phòng khách mà chạy đến, còn chưa nhìn thấy người đã bắt đầu hô lớn: “Papa…papa….A…………” Nhạc Nhạc đang chạy bỗng bị một sức mạnh đẩy ngã xuống.
“Mày không được gọi bậy bạ, đó là papa của tao, không phải của mày!” Một giọng trẻ con non nớt vang lên, giọng nói tràn đầy vẻ bá đạo!
“Oa………..” Nhạc Nhạc bởi vì cái mông nhỏ bị đau mà lớn tiếng khóc lên.
Nghe được tiếng con gái khóc, Vũ Tình lập tức từ trong bếp đi ra, nhìn thấy bé trai trước mắt mà giật mình!
Thang Duy Thạc theo sát sau cũng chạy tới, nhìn thấy bảo bối đang ngồi khóc dưới đất, tức giận liếc con mình một cái: “Tiểu Bác, em là em gái của con, không được ăn hiếp em!”
Sau khi dạy bảo con, hắn đau lòng ôm lấy con gái: “Nhạc Nhạc ngoan, đừng khóc!” Trên mặt Nhạc Nhạc tràn đầy nước mắt, lớn tiếng gọi: “Papa, papa, papa……..” Một tiếng lại một tiếng lớn hơn, giống như nói cho người khác biết, đây là papa của bé.
“Nhạc Nhạc ngoan. Không cần kêu to như vậy, sẽ làm đau cổ họng!” Thang Duy Thạc đau lòng vỗ con gái, nhẹ nhàng dỗ dành.
Mà Tiểu bác đứng trên mặt đất thấy papa đang ôm một đứa bé khác, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập tức giận: “Papa, con mới là con của papa! Papa chỉ là ba của con, nó không phải là con của ba!”
Vũ Tình đứng một bên, nghe thấy bé nói vậy, môi khẽ run run đứng lên!