Mọi người không vội làm việc, trái lại ngồi tám năm tụm ba lại bàn tán sôi nổi chuyện gì đó.
Thấy Ngũ Vận Uyển đi vào, Khâu Duyệt là người đầu tiên đứng dậy, trên mặt cô ta là nụ cười đắc ý chẳng che giấu được: “ổi chà chà, Ngũ Vân Uyển, cô còn dám trở lại à, không sợ bị vợ cả bắt à?”
Ngũ Vận Uyển cau mày, nhất thời không hiểu Khâu Duyệt đang nói gì.
Hiểu Mai ở bên cạnh vội kéo cô vào trong góc, nhỏ giọng nói: “Chị Vận Uyển, chị biết không, vợ chưa cưới của tổng biên tập đến đấy!”
Ngũ Vận Uyển sửng sốt.
Lâm Tiểu Như đến ư?
Cô ta đến làm gì?
Ở một phía khác, trong phòng làm việc của tổng biên tập, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Lâm Tiểu Như đứng trước bàn làm việc của Nam Bá, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng, cô ta hét to: “Nam Bá! Tại sao anh không nói cho em biết Ngũ Vận Uyển là người mà chú anh mới lấy về nhà!”.
Nam Bá không ngờ Lâm Tiểu Như lại biết thân phận của Ngũ Vận Uyển nên rất ngạc nhiên, nhưng sau đó thấy dáng vẻ ngang ngược điên cuồng của cô ta, ánh mắt của anh chợt lóe lên vẻ mất kiên nhẫn: “Anh không cố ý không nói cho em, chỉ là không cố gắng nhắc đến mà thôi.
Hơn nữa họ cũng sẽ đến tham dự bữa tiệc cuối tuần, chẳng phải em sẽ biết à?”
Anh ta không nhắc tới bữa tiệc thì thôi, vừa nhắc đến là Lâm Tiểu Như lại càng tuyệt vọng.
"Anh còn mặt mũi nhắc tới party cuối tuần à!” Giọng của Lâm Tiểu Như lên.
cao chót vót: “Anh có nghĩ tới cuối tuần này đột nhiên trông thấy cô ta thì em sẽ mất khống chế không hả! Em lại còn phải gọi cô ta là thím ư?”
Ngay từ khi còn nhỏ Lâm Hải Sinh và Khương Linh đã cưng chiều Lâm Tiểu Như như công chúa, bởi vì tính cách cô ta rất hay thay đổi thất thường.
Tuy nhiên để có thể chung sống hòa hợp với Nam Bá, nửa năm qua cô ta vẫn luôn cố gắng kìm nén tính tình của mình.
Nhưng bây giờ, cô ta thật sự quá tức giận, hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân.
Chủ yếu là cô ta vừa nghĩ đến Ngũ Vận Uyển, người mà cô ta vẫn luôn xem thường nhất, người mà cô ta cho rằng đã bị mình hủy hoại, giờ lại giẫm lên đầu cô ta, trở thành thím của cô ta là cô ta tức giận đến mức muốn gào thét!
“Nam Bá!” Cô ta càng nghĩ càng giận: “Anh nói đi! Có phải anh cố ý không! Có phải anh chưa hề quên con Ngũ Vận Uyển đấy nên mới cố ý muốn xem.
trò hề của em cuối tuần này không!”
Vốn dĩ hành vi của Lâm Tiểu Như đã khiến Nam Bá mất kiên nhẫn, thế nhưng khi nghe thấy cô ta nói vậy, lửa giận trong lòng anh ta đột nhiên lắng xuống.
“Xem trò hề của em?” Anh ta chợt cười khẩy, vẻ tàn nhẫn chợt hiện lên trong mắt: “Rốt cuộc cuối tuần xem trò hề của ai còn chưa chắc đâu?”
Lâm Tiểu Như ngớ ra, cuối cùng cơn giận dữ cũng dịu đi.
Cô ta cau mày: “Nam Bá, anh có ý gì?”
“Lẽ nào em không thấy kỳ lạ à?” Nam Bá tiện tay châm một điếu thuốc lá cho
mình, rồi thong dong hút thuốc: “Hai năm trước Ngũ Vận Uyển làm chuyện đáng xấu hổ như thế, làm sao nhà họ Nam bọn anh chấp nhận cho cô ta vào nhà mình được?”
Lâm Tiểu Như sửng sốt, ngay sau đó dường như hiểu được ý của Nam Khai, tức khắc cô ta không tức giận nữa, trái lại tỏ ra vô cùng phấn khích: “Nam Bá, ý của anh là chú của anh vẫn chưa biết chuyện của Ngũ Vận Uyển hai năm trước?”.