Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Ngự nghĩ vậy, cũng không kiềm được mà làm vậy.
Anh cúi người xuống, cắn nhẹ lên gò má nóng bỏng của Ngũ Vận Uyển, anh không dùng sức nhưng vẫn khiến Ngũ Vận Uyển giật mình, cô khẽ kêu: “A?”
Tiếng hô này tựa cọng lông vũ lướt nhẹ qua đầu tim Nam Ngự, khiển cả người anh bỗng chốc như bị châm lửa.
Anh đột nhiên đưa tay lên ôm lấy vòng eo thon thả của Ngũ Vận Uyển, nhấc cả người cô lên, cơ thể hai người lập tức dán sát vào nhau.
Cảm nhận được hơi nóng trên người Nam Ngự, Ngũ Vận Uyển càng thêm hoảng loạn:
“Nam...!Nam Ngự? Anh...?”
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không biết rằng, bây giờ mỗi câu cô nói đều khiến cơ thể Nam Ngự càng nóng hơn.
Anh gắng gượng giữ lấy chút lý trí cuối cùng, cúi đầu ngậm lấy dái tai hơi phớt đỏ của Ngũ Vận Uyển, thấp giọng thì thầm:
“Ngũ Vận Uyển, em nói xem chúng ta làm như ông nội nói được không?”
Cảm giác ươn ướt mềm mại ở dái tai truyền tới, Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy cả người như có điện xẹt qua, tê dại kinh khủng, cô không kiềm được, cả người khẽ run.
Thực ra không phải cô chưa chuẩn bị tốt tâm lý, dù sao cũng đã kết hôn rồi, nếu Nam Ngự đòi hỏi, cô là vợ thì cũng không nên từ chối.
Hơn nữa, vừa rồi ông cụ Nam nói những lời đó với cô, thậm chí cô cũng thầm nghĩ, nếu mình thật sự với Nam Ngự?
Điều khiến cô bất ngờ mà cô không hề bài xích đến vậy.
Chiếc váy nhanh chóng bị xé ra, trượt xuống theo bờ vai trắng nõn của Ngữ Vận Uyển.
Dưới ánh đèn mờ tối, thấy dáng người của Ngũ Vận Uyển ở trước mắt, cổ họng Nam Ngự thắt lại.
Với thân phận và địa vị của anh, anh chưa từng thiếu phụ nữ sà vào lòng, không biết có bao nhiêu phụ nữ đã từng nghĩ đủ mọi cách để khơi dậy hứng thú của anh, nhưng anh luôn rất lạnh nhạt về phương diện này, có thể nói là ngồi mà lòng không loạn.
.