Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đùa thôi” Anh thấp giọng nói.
Ngũ Vận Uyển nghe thế, còn chưa kịp thở phào thì Nam Ngư đã nói nửa câu sau khiến thần kinh cả người cô căng thẳng lần nữa: “Nhưng...!sự lo lắng của em cũng có lý đấy, cho nên tốt nhất là chúng ta làm chút gì đó đi”
“Hả?” Ngũ Vận Uyển hoảng sợ, chưa kịp hỏi Nam Ngự
muốn làm gì thì anh bỗng phủ người xuống, vùi đầu vào giữa cổ trắng nõn của Ngũ Vận Uyển.
“A!” Ngũ Vận Uyển giật mình, cô muốn giãy giụa nhưng Nam Ngự như đã đoán được, một tay giữ lấy hai tay cô, khiến cả người cô bị đè xuống giường, không thể nhúc nhích được: “Nam...!Nam Ngự...!anh làm gì thế! Anh...!anh làm gì..”
Ở cổ truyền đến cảm giác ươn ướt và ngứa ngáy, Ngũ Vận Uyển hoảng sợ muốn kêu lên, thế nhưng cảm giác ngựa ngứa lan ra khắp người, lúc nói đến nửa câu sau thì giọng cô đã hơi run rẩy.
Một lúc lâu sau, Nam Ngự mới chậm rãi đứng lên, nhìn dấu vết màu đỏ rõ nét trên chiếc cổ trắng nõn của Ngũ Vận Uyển, anh hài lòng cong khóe miệng.
“Như vậy chắc là có thể báo cáo kết quả rồi” Nhìn người phụ nữ sắc mặt đỏ ửng trước mặt, Nam Ngự thấp giọng nói.
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới nhận ra là gì, cô vội đẩy Nam Ngự ra, nhảy xuống giường chạy đến trước gương bên cạnh.
Nhìn mình trong gương, Ngũ Vận Uyển sững sờ.
Chỉ thấy mình trong gương mặt mày đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh, giữa đôi mày mang theo vẻ xinh đẹp khác lạ.
Đây...!đây còn là cô sao?
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là trên cổ cô in một dấu dâu tây vô cùng rõ ràng!
“Nam Ngự!” Cô hơi tức giận: “Anh...!anh thế này thì làm
“Chẳng phải ông nội đang ăn rồi đấy sao?” Xe lăn của Nam Ngự chậm rãi lăn đến bàn ăn, vẻ mặt hờ hững: “Tôi qua hơi bận nên ngủ muộn”.
Câu tối qua hơi bận khiến người ta không khỏi suy nghĩ, người ngồi ở bàn ăn lần lượt nhìn về phía Ngũ Vận Uyển bên cạnh.
Ở góc độ của ông cụ Nam, vừa khéo nhìn thấy dấu vết trên cổ Ngữ Vận Uyển, mắt ông cụ bỗng chốc sáng lên, lập tức nói với quản gia Tả ở bên cạnh:
.