Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thế, Nam Ngự mới dừng xe lăn lại.
Anh cười khẩy.
Chú Vương này trung thành với Nam Tiêu.
“Nể tình anh em?” Giọng Nam Ngự đầy mỉa mai:
“Chú Vương này, xem ra anh ta vẫn không tin tưởng chú, không nói với chú sự thật vụ bắt cóc mười năm trước?”
Sắc mặt chú Vương bỗng trở nên tái nhợt:
“Ý cậu là gì...”
Nam Ngự phớt lờ ông ta, chỉ lăn xe lăn rời khỏi nhà kho.
Quay lại hành lang bệnh viện, anh mới lên tiếng nói với Dương Tá:
“Xử lý giúp tôi”
“Vâng thưa cậu Nam” Dương Tá đáp, nhưng vẫn không khỏi cau mày: “Cậu Nam, cậu không đích thân lo liệu sao?”.
Phản ứng lần này của Nam Ngự bình thản hơn nhiều so với lúc Ngũ Vận Uyển bị thương trước đó, Dương Tá vốn cho rằng anh sẽ nổi trận lôi đình.
Nam Ngự cười khẩy:
“Chẳng qua chỉ là một con cờ thôi, cần gì phải nghiêm túc.
Trong một thời gian ngắn, người thật sự ra tay sẽ không ra tay được đâu.”
Lúc này Dương Tá lập tức hiểu ra, không nói thêm nữa.
“Còn nữa.” Nam Ngự dường như nhở ra gì đó, ánh mắt lóe lên:
“Đưa thím Trương và con trai của bà ta ra nước ngoài đi, cho họ một khoản tiền”
Dương Tá biết Nam Ngự sẽ không bao giờ giận cá chém thớt, anh ấy gật đầu.
Lúc Nam Ngự quay lại phòng bệnh thì trời đã tối, cả hành lang của bệnh viện vắng tanh.
“Ừm...!Cậu Nam, cậu muốn ở khách sạn bên cạnh bệnh viện hay là tìm một phòng bệnh trống cho cậu?”
Dương Tá cảm thấy mình đã không thể nhìn thấu được Nam Ngự của hiện tại nữa, vì thế chỉ có thể cẩn thận thăm dò.
Những câu trả lời của Nam Ngự vẫn khiến anh ấy ngạc nhiên.
“Không cần, tôi ngủ trong phòng bệnh của Ngũ Vận Uyển”
Con người của Dương Tá như sắp lồi ra ngoài, một lúc lâu sau mới bình tĩnh
nói:
“Có vấn đề gì à?”.
Lúc này Dương Tá mới vội ngậm miệng lại:
“Không có vấn đề, vậy ngày mai tôi chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân và quần áo để thay cho cậu”
.