Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn sững sờ.
Mọi thứ ở hiện trường đều chứng minh là Nam Ngự dùng dao lam cắt sợi dây thừng, sau đó bỏ chạy một mình, bỏ mặc Mặc Chiêu Huyên.
Tuy nhiên trong trí nhớ của Nam Ngự lại không phải như vậy.
Theo lẽ thường, khả năng lớn nhất là Nam Ngự nói dối, che giấu những việc vô tình vô nghĩa mình đã làm.
“Cho nên đây chính là chân tướng sự việc của năm đó” Lúc này Nam Ngự chầm chậm nói, ngẩng đầu lên nhìn Ngũ Vận Uyển: “Một là phiên bản trong trí nhớ của tôi, một là phiên bản mọi người điều tra ra.
Ngũ Vận Uyển, em tin cái nào?”
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự lại tự dưng hỏi mình như vậy, cô rất ngỡ ngàng.
Cô nhìn vào đôi mắt đen của Nam Ngự, nó bí ẩn như đá vỏ chai, dường như cô còn loáng thoáng trông thấy sự mong chờ như có như không trong đó.
Một tia đau lòng lướt qua trong mắt Ngũ Vận Uyển, cô nhẹ giọng đáp: “Tôi tin anh”
Ánh mắt Nam Ngự loé lên, nhưng ngay sau đó anh nhếch môi: “Dù em có nói thật hay không thì nghe em nói vậy, tôi vẫn rất vui”
Nói xong anh nhìn đi nơi khác, nhưng lúc này Ngũ Vận Uyển đột nhiên ngồi xổm trước mặt anh, cô nắm tay anh, song song với tầm mắt của anh.
“Tôi nói nghiêm túc đấy”
Ngũ Vận Uyển nói một cách chân thành: “Giống như lúc đầu anh lựa chọn tin tôi, tôi cũng tin anh.
Cho dù bằng chứng có đưa ra kết luận thế nào, chỉ cần anh nói, tôi đều tin”
Nhưng cô nói, cô tin anh.
.