Ngũ Vận Uyển được anh gọi thì hoàn hồn, lúc này mới ngẩng đầu.
Phòng của Nam Ngự là một căn phòng sang trọng với cửa sổ sát đất cực lớn.
Anh mặc áo sơ mi trắng ngồi đó, ánh nắng bên ngoài chiếu vào hắt lên người khiến anh như được tắm trong lớp ánh sáng vàng, tao nhã mà cao quý không thể tả.
Chỉ là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ấy vẫn mang vẻ hờ hững, không khác gì thường ngày.
Điều này khiến Ngũ Vận Uyển nảy sinh ảo giác, dường như nụ hôn tối qua chỉ là ảo giác của một mình cô.
“Không phải” Cô cười ngượng ngùng rồi mau chóng đứng dậy xuống giường, nhưng vừa đứng lên cô chợt sững người.
Trên người cô đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, rõ ràng là của đàn ông, chiếc áo dài tới đùi cổ.
“Chiếc áo này.”
“Em không nhớ à?” Nam Ngự khẽ nhướng mày: “Tối qua em uống say rồi nôn ra nên tôi gọi nữ nhân viên phục vụ tới thay cho em áo của tôi”
Thì ra là nhân viên phục vụ.
Ngũ Vận Uyển không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô không biết rằng tất cả những thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều bị người đàn ông nhìn thấy hết.
Khoé môi Nam Ngự khẽ cong lên, nhưng khi Ngũ Vận Uyển đứng từ trên giường dậy, cổ họng anh đột nhiên thắt lại.
Áo sơ mi của anh trên người Ngũ Vận Uyển thật sự quá rộng, cho dù đã cài hết cúc thì xương quai xanh mảnh và dẹt của cô vẫn lộ ra, khi cô bước xuống giường, đôi chân thon dài như ẩn như hiện.
Nam Ngự không thể không nhìn đi chỗ khác.
Anh luôn cho rằng mình có khả năng tự chủ đáng kinh ngạc, nhưng lúc này anh vẫn cảm thấy người hơi nóng, uống một ngụm nước lạnh vào mới bình tĩnh đôi chút.
Ngũ Vận Uyển không nhận thấy sự khác thường của Nam Ngự, cô ngồi xuống ăn.
“Chiều nay tôi sẽ về.” Khi ăn được một nửa, Nam Ngự lên tiếng: “Em về cùng tôi không?”
Ngũ Vận Uyển nhớ lại chuyện trên bữa ăn tối qua, ánh mắt cô tối đi rồi cô vội vàng gật đầu: “Tôi về cùng anh.”
Bây giờ cô cũng không lo nghĩ được nhiều, dù cần công việc này nhưng cô cũng không thể chịu đựng Nam Bá được nữa.
“Được.”
Ngũ Vận Uyển nhớ ra gì đó: "À phải rồi, sao anh lại ở thành phố Q?”
Tay đang cầm dao nĩa của Nam Ngự khựng lại không dễ nhận ra, nhưng anh nhanh chóng trả lời ngắn gọn: “Có cuộc họp đột xuất”
LỒ” Ngũ Vận Uyển không nghĩ nhiều, chỉ tập trung ăn sáng.
Sau khi quần áo giặt khô được gửi tới, Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự cùng lên xe ra sân bay về thành phố S.
Dương Tá đã chờ sẵn ở sảnh khách sạn, nhìn thấy Ngũ Vận Uyển thì chợt hiểu ra.
Anh ấy luôn thắc mắc tại sao hôm qua cầu Nam lại vội vàng tới thành phố Q như vậy, không ngờ vòng vo một hồi thì ra là đến tìm mợ chủ.
“Cậu Nam, đây là một số giấy tờ cần cậu ký tên” Mặc dù trong lòng Dương Tá khiếp sợ nhưng cũng không có gan thể hiện ra ngoài, anh ấy đưa tài liệu cho Nam Ngự, nhưng ánh mắt vẫn không kìm được lén nhìn lướt qua Ngũ Vận Uyển.
Nói về mợ chủ, hôm qua anh ấy nhận được một tin thật sự bất ngờ, ai có thể ngờ rằng mối tình đầu của mợ chủ lại là...!
“Khụ..”
Dương Tá còn đang cảm thán thì chợt nghe thấy tiếng ho khan lạnh lùng, anh ấy lập tức rùng mình, quay đầu lại thì thấy Nam Ngự đang nhìn mình bằng ánh mắt sắc lạnh.
Dương Tá vội cúi đầu như con chim cút.
Ngũ Vận Uyển không nhận ra sự kỳ lạ của hai người đàn ông này, cô lên xe với Nam Ngự..