Nam Ngự nhíu mày, bảo anh ta ra ngoài để mình giải quyết.
Hôm nay Tả Dao ăn mặc rất kỳ lạ, khoác cái áo thật dài che toàn thân, trong khi ngày thường hở hang biết bao.
Tả Dao sửa sang mái tóc hơi rối của mình, tỏ ra ngây thơ vô tội:
"Xin lỗi sếp Nam vì không hẹn trước mà tới đây, chẳng qua do em muốn gặp anh quá thôi.
Em nhớ anh lắm”
Nam Ngự cau mày: “Không phải tối qua tôi đã nói rõ với cô rồi sao?”
Rồi anh ra lệnh: “Ra ngoài, tôi nhiều việc lắm”
Tả Dao cắn môi, không đi mà ngược lại còn tiến lên, làm ra hành động ngoài dự đoán của Nam Ngự.
Cô ta cởi áo khoác dài ra, bên trong là cơ thể không một mảnh vải che thân.
Thấy vậy, Nam Ngự đanh mặt, âm u đến mức làm người ta sợ hãi.
Nếu người quen của anh ở đây sẽ biết anh đã tức giận, vô cùng tức giận nên mới im lặng như thế.
Nhưng Tả Dao lại cho rằng mình đã quyến rũ thành công, chạy tới ôm chầm lấy Nam Ngự.
“Sếp Nam, em biết anh thích em mà! Em sẽ không hỏi mối quan hệ giữa anh với người phụ nữ kia nhưng em cũng muốn trở thành người của anh! Em thật lòng...!Á!”
Cô ta còn chưa nói xong đã bị Nam Ngự hất ra.
“Mặc áo vào rồi cút đi” Ánh mắt và giọng điệu của anh lạnh lẽo.
Tả Dao không cam tâm dừng ngay lúc này nên uốn éo người, cơ thể trắng như tuyết cùng đôi bồng đào vừa lớn vừa mềm đung đưa qua lại trước mắt Nam Ngự.
“Sếp Nam, em sẽ làm mọi thứ vì anh, em cam tâm tình nguyện mà, anh ngủ với em đi”
Nét mặt của anh càng lạnh hơn, sự kiên nhẫn cuối cùng đã hết.
Anh gọi Dương Tá rồi lạnh lùng nói: “Gọi bảo vệ lên lôi rác rưởi trên này đi.”
Mặt mày Tả Dao thoáng chốc trắng bệch.
Cô ta suy sụp khóc lóc:
“Sao anh không thể đối xử với em như với Ngũ Vận Uyển vậy sếp Nam! Em mà thua kém con đàn bà xấu xí đó sao?”
Nam Ngư nghe Tả Dao nhắc đến Ngũ Vận Uyển thì biến sắc, giọng nói không cảm xúc:
“Sao cô biết tên cô ấy? Có điều tra cô ấy à?” ..