Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người gặp nhau rồi ngồi xuống.
Sau khi ngồi một cách tao nhã, Mặc Nham cầm menu bắt đầu chọn cà phê.
Vẫn có rất nhiều ánh mắt của phụ nữ tập trung vào Mặc Nham, không chịu rời mắt khỏi anh ta.
Quý Tương Như thấy vậy nói đùa: “sức quyến rũ của anh Mặc Nham lúc nào
cũng vậy, lực sát thương càng ngày càng cao, tôi phục anh luôn đấy.
Haiz, người ta nói mỹ nhân yêu anh hùng, tôi thấy anh hùng cũng không bằng anh đầu.
Ở, không, phải là anh hùng cũng yêu anh mới đúng.”
Mặc Nhạm gọi một tách cà phê đen kiểu Ý, sau đó nói với Quý Tương Như: "Cậu vẫn vậy, không thay đổi chút nào.
Bên người cậu ấm trác táng không lúc nào thiếu người đẹp"
Quý Tương Như mỉm cười gật đầu nói: "Đừng nói lời khách sáo này, giữa hai chúng ta không cần phải vậy, ha ha."
Mặc Nham nói: "Nói đi.
Trong lúc bận rộn bộn bề mà hôm nay cậu lại đến tìm tôi, có chuyện gì sao?"
“Hả? Có việc mới được tìm cậu à?" Mặc Nhạm này đúng là biết nhìn người.
Quý Tương Như thầm nghĩ.
Mặc Nham đáp: "Người khác không hiểu cậu, tôi còn không hiểu cậu sao?"
Quý Tương Như nghĩ, chẳng thà đi thẳng vào chủ đề mà không cần che đậy giấu giếm với Mặc Nham.
Sau đó lại nghĩ, không được, nhỡ đâu Mặc Nham không thừa nhận, vẫn phải áp dụng chiến thuật vòng vo mới được.
Anh hỏi cậu ta: "Mặc Nham, cậu có biết chuyện đóng cửa xưởng khăn lụa của tôi lúc trước không?"
Mặc Nham gật đầu, vuốt tay nói: "Nghe nói đóng cửa ngay, rất kì lạ.
Cậu cũng không quan tâm nhà xưởng quá đấy.
Đáng tiếc!"
“Lại chẳng thế! Tiếc biết bao!" Trong lòng Quý Tương Như chửi mắng, con bà nó, chẳng phải do tên Nam Ngự chết tiệt bụng dạ hẹp hòi sao.
Bằng không khăn lụa của anh bán chạy như vậy, sao có thể đóng cửa được! Nghĩ đến đây, tim anh lại đau nhói!
Quý Tương Như đảo mắt, hỏi Mặc Nham: "Tôi nhớ hai năm trước, tôi có tặng cho cậu một ít khăn lụa tốt đúng không? Cậu không làm mất mấy cái khăn lụa đó chứ?"
Mặc Nhạm không đoán được rốt cuộc Quý Tương Như muốn nói gì với mình, rõ ràng có ý khác nhưng lại không thẳng toẹt ra.
Anh ta cố ý nói: "Chuyện tận hai năm trước sao tôi nhớ rõ được."
Quý Tương Như vẫn phải hỏi cho ra nhẽ mới được.
Anh cúi đầu thở dài, đành hỏi thẳng: "Được rồi, lúc nào cậu cũng thông minh hơn tôi, tôi sẽ không úp mở nữa.
Cậu nói đi, hai năm trước tôi có tặng khăn.
lụa cho cậu phải không?"
.