Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Ngự gật đầu: "Anh biết”
Ngũ Vận Uyển hỏi anh: "Anh biết à? Chẳng lẽ Lâm Tiểu Như đoán đúng rồi sao? Chuyện nhà họ Lâm là kiệt tác của anh thật đấy à?”
Nam Ngự không có ý phủ định chuyện đó: “Đúng vậy, anh muốn dạy cho họ một bài học, nhất là Lâm Tiểu Như”
Ngũ Vận Uyển biết rằng Nam Ngự muốn đòi lại công bằng cho cô nên mới trút giận thay cho cô.
Anh lo cho sự an toàn của cô nên mới ngồi chờ trong gió như vậy.
Lần đầu tiên có người sẵn lòng ở cạnh mình, bảo vệ mình, Ngũ Vận Uyển cảm thấy rất cảm động.
Sao cô có thể trách anh được chứ?
Nhưng mà nhỡ chẳng may nhà họ Lâm phá sản thật thì gia đình họ sẽ rất thế thảm.
Ngũ Vận Uyển cũng đã từng sống khổ rồi, cô nghĩ ngợi một lúc thì lại cảm thấy không đành lòng.
Nam Ngự thấy Ngũ Vận Uyển không được vui thì hỏi: “Có phải là em không nỡ không? Em đừng đối xử quá nhân từ với kẻ địch, nếu không thì kẻ địch sẽ cho rằng em quá yếu ớt, nhu nhược, họ lại càng lấn tới hơn đấy”.
Mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi thì Ngũ Vận Uyển cũng chẳng thể làm gì
được, cô phải phụ ý tốt của Nam Ngự sao? Như vậy thì có vẻ như cô không biết điều gì cả.
Lúc nổi giận thì Nam Ngự thật sự rất đáng sợ, bản thân Ngũ Vận Uyển đã từng chứng kiến cảnh đó rồi.
Ngũ Vận Uyển thở dài: “Được rồi, em biết là anh nghĩ cho em.
Với cả, từ trước đến giờ em cũng không muốn can thiệp vào chuyện của nhà họ Lâm, họ chẳng liên quan gì đến em cả, anh làm gì thì cứ làm đi.
Nhưng mà...! dạy cho họ một bài học thôi là được rồi, em không muốn anh phải trả giá quá nhiều vì em."
Nam Ngự gật đầu.
Nam Ngự cũng không phải là người không biết chừng mực, với cả, vốn dĩ anh cũng chẳng bao giờ để mắt đến loại người như gia đình nhà họ Lâm, nếu không phải là vì Ngũ Vận Uyển thì anh cũng chẳng buồn để ý đến họ.
Anh chỉ muốn gia đình nhà đó hiểu rõ rằng người phụ nữ của Nam Ngự anh, không phải là người dễ trêu thôi.
Bên kia, Lâm Tiểu Như quay lại phòng khách.
Lâm Hải Sinh ôm Khương Linh ngồi trên ghế sofa.
Cả hai người đều ủ rũ như đang đứng bên vực thẳm vậy.
.