Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh hỏi Dương Tá: "Điều tra lâu như vậy rồi, đã có manh mối về người đã hãm hại Ngũ Vận Uyển hai năm trước chưa?"
Dương Tá rất khó xử, điều tra chuyện này, anh ấy đã không làm tốt công việc Nam Ngự giao.
Nam Ngự cau mày, "Sao thế, còn có chuyện cậu không điều tra được à?"
Thực ra trong lòng Dương Tả vẫn còn rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, anh ấy nói với Nam Ngự: "Sếp Nam, vốn dĩ chúng tôi đã điều tra ra một chút rồi, nhưng đột nhiên manh mối bị cắt đứt, dường như bị người khác xóa đi rồi, rất nhiều manh mối chứng cứ đều bị đứt"
Nam Ngự nhíu mày càng chặt hơn, không thể hiểu được, ai lại quan tâm đến chuyện hai năm trước của Ngũ Vận Uyển như vậy, còn cố tình giấu giếm hung thủ thật sự.
Nam Ngự hỏi: "Vậy mấy người đã điều tra ra gì rồi, bị đứt đoạn từ đâu?"
"Chúng tôi đã điều tra đến khuôn viên trường đại học, ngoài Ngũ Vận Uyển và Nam Bá ra, còn có người thứ ba thường xuyên xuất hiện."
"Ai?"
"Lâm Tiểu Như"
“Lâm Tiểu Như?” Nam Ngự nghĩ chuyện này cũng rất bình thường, tuy họ không hòa hợp, nhưng suy cho cùng vẫn là chị em, kiểu gì cũng phải qua lại vài lần.
Nam Ngự hỏi: "Sau đó thì sao?"
Dương Tú nói: "Sau đó...!không có manh mối nào nữa cả, dường như có một
thế lực nào đó luôn cản trở chúng tôi."
Sẽ cản trở điều tra? Lý do là gì? Sao hung thủ đứng sau lại biết anh đang điều tra chuyện hai năm trước? Lẽ nào là người anh quen?
Nam Ngự không thể hiểu được, hai năm trước anh và Ngũ Vận Uyển không thể biết nhau được, nên hung thủ đứng sau chắc không phải đang nhắm vào anh.
Vậy tại sao anh ta lại muốn cản trở điều tra chân tướng chứ, trừ khi người này biết quan hệ giữa Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển, họ sợ hãi nên mới tới phá hoại.
.