Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngũ Vận Uyển ngơ ngẩn trong giây lát, nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy nói về những kỷ niệm trong quá khứ với Nam Bá dường như không ổn lắm liền nghiêm túc lại, nói sang chuyện khác: “Nam Bá, anh có biết tại sao ông nội tự nhiên muốn ăn cơm cùng nhau không? Tôi tưởng sinh nhật ông đã được bắt đầu chuẩn bị từ mấy
tháng trước rồi chứ?”
Nam Bá giải thích: “Ông cố không thích phô trương, và lại...!sinh nhật ông trùng với ngày giỗ của bà cố.
Trước đây tụi anh định tổ chức nhưng ông không muốn, lần này tụi anh cũng tưởng giống vậy nên không dám chuẩn bị trước, không hiểu sao năm nay ông lại muốn mọi người tụ họp nữa.”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hiểu.
Suốt đoạn đường còn lại Ngũ Vận Uyển không nói nữa, cả hai đều lúng túng.
Đến cửa biệt thự nhà họ Nam, Ngũ Vận Uyển và Nam Bá cùng nhau xuống xe.
Ngũ Vận Uyển cầm máy mát xa bước xuống xe, vì nó quá lớn với cô nên không cầm chắc, suýt nữa thì ngã, may mà Nam Bá đứng cạnh phản ứng nhanh lập tức đỡi CÔ.
“Cảm ơn” Ngũ Vận Uyển xấu hổ nói, sau đó lặng lẽ tránh tay Nam Bá.
Nhưng không ngờ Nam Bá đột nhiên giữ chặt không cho cô giãy ra.
Ngũ Vận Uyển cau mày, đang muốn nói thì bỗng có một chiếc Bentley màu đen dừng bên cạnh.
Cô ngây người nhìn chiếc xe lăn từ trên xe trượt xuống, không chỉ vậy, cô còn thấy Lâm Tiểu Như bước ra khỏi xe.
Mặt cô lập tức trắng bệch.
Cả ngày nay cô không liên lạc được với Nam Ngự, anh vậy mà lại ở cạnh Lâm Tiểu Như?
Không chỉ Ngũ Vận Uyển, ba người còn lại đều ngạc nhiên khi nhìn thấy nhau, hiển nhiên họ không ngờ tới sẽ gặp nhau bằng cách này, gặp tại đây.
Nhất thời bốn người cứ đứng đực như vậy, mỗi người một vẻ.
.