Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Tiêu đổi chủ đề: "Em biết không, Nam Ngự khi còn nhỏ rất nghịch ngợm và thường xuyên phá hỏng đồ đạc của ông nội.
Khi ông nội phát hiện, ông sẽ cầm gậy gỗ đánh nó chạy quanh nhà.
Sau này Nam Ngự đi học, cũng may kết quả học tập rất tốt.
Ông nội cũng rất yêu thương nó.
Năm đó nó và Mặc Chiêu Huyên bị bắt cóc, anh vô cùng lo lắng.”
“Xin lỗi, em muốn đi” Ngũ Vận Uyển ngắt lời ông ta.
Cô không muốn ở lại đây nữa, có cảm giác như từng lỗ chân lông trên cơ thể đều căng thẳng.
Cô không muốn nghe ông ta nói dối nữa.
Chỉ cần vừa nghĩ rằng Nam Tiêu là kẻ chủ mưu đứng sau, lại còn diễn kịch trước mặt cô giả vờ có quan hệ rất tốt với Nam Ngự, thật sự khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm và chán ghét.
Khóe miệng Nam Tiểu lộ ra một đường cong, ông ta nhìn về phía Ngũ Vận Uyển và nói: "Ngũ Vận Uyển, em ở lại đi.
Hiếm khi chúng ta ở cùng nhau, anh muốn hàn huyện với em nhiều hơn."
Hàn huyên? Trò chuyện với em dâu?
Ngũ Vận Uyển cảm thấy mưu đồ của Nam Tiêu thâm sâu khó lường được.
Xem ra, tối nay chắc hẳn Nam Tiêu không đơn giản là muốn tán gẫu với cô như vậy.
Nam Tiêu tiếp tục nói: "Haiz, Nam Ngự luôn lạnh lùng và kiêu ngạo.
Anh biết rõ ngay từ đầu nó cưới em là vì ông nội luôn thúc giục.
Các em không có tình cảm sâu đậm như vậy, Nam Ngự hẳn là chọc giận em không ít lần nhỉ..."
Nghe giọng điệu quái gở của Nam Tiêu, Ngũ Vận Uyển không thể đoán được ông ta muốn gì.
Vì vậy, cô nói: "Anh muốn nói gì thì nói thẳng đi, không cần phải vòng vo đầu anh cả."
Thấy Ngũ Vận Uyển rất thông minh, Nam Tiêu cũng lười nói nhiều nữa.
Ông ta nói: "Được rồi được rồi, Ngũ Vận Uyển, xem như em thông minh"
Nam Tiêu uống cạn ly whisky trên tay.
Không ngờ Ngũ Vận Uyển có vẻ ngoài hiền lành nhút nhát này làm việc cũng rất dứt khoát, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được tối nay ông ta có chuyện trao đổi.
Ông ta nói với Ngũ Vận Uyển: "Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự không nghiêm túc với em đâu.
Hồi đó nó làm nhiều chuyện náo động nhưng lại vâng lời răm rắp với Mặc Chiêu Huyên, cho nên nó tuyệt đối sẽ không yêu em thật lòng.
Nếu đã như vậy thì em nghĩ xem, có đồng ý giúp anh làm một chuyện không?"
“Giúp anh thì liên quan gì đến Nam Ngự?” Ngũ Vận Uyển nghe ông ta nói xong mà chẳng hiểu gì: “Em có thể giúp anh như thế nào, tại sao anh không hỏi Nam Ngư?”
Nam Tiêu rót thêm một ly rượu.
Tửu lượng của ông ta rất tốt, hơn nữa còn thích uống rượu mạnh.
Làm vậy có thể khiến cho thần kinh não bộ ông ta hưng phấn hơn, tư duy nhanh nhạy đồng thời còn có thể giữ vững lý trí và tỉnh táo.
Ngũ Vận Uyển không uống một ngụm nước trái cây nào, vẫn để ở trên bàn.
Nam Tiêu nói: "Ngũ Vận Uyển, chỉ cần em đồng ý hợp tác với anh và giúp anh đối phó với Nam Ngự, em chắc chắn sẽ có được lợi ích trong tương lai.
Anh là một người rất hào phóng"
Sắc mặt Ngũ Vận Uyển thay đổi.
.