Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Ngự nhìn ánh mắt lảng tránh của Ngũ Vận Uyển, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Sao anh có thể không biết chuyện của mẹ cô chứ.
Nhưng anh không muốn chủ động đề nghị giúp đỡ, anh có thể cảm nhận được sự nhạy cảm và bướng bỉnh của cô, anh sợ sẽ làm ảnh hưởng đến chút lòng tin mong manh khó khăn lắm mới được vun đắp giữa hai người.
Cứ từ từ vậy, tốt hơn là đừng làm cô sợ.
Nhìn người phụ nữ nhỏ mang đầy tâm sự trước mặt, Nam Ngự thầm cười khổ với vẻ bất đắc dĩ.
Anh thực sự không ngờ rằng, bản thân mình là một người luôn quyết đoán và chưa từng do dự trên thương trường, nhưng lại vì Ngũ Vận Uyển mà trở nên như thế này.
“Ăn cơm đi.” Cuối cùng anh chỉ thản nhiên nói: “Ăn xong tôi đưa em đến ga tàu”
Ngũ Vận Uyển gật đầu, cô thầm thở phào nhẹ nhõm vì Nam Ngự
không nhất quyết đòi đưa mình đến dưới lầu công ty.
Có phải điều này đại biểu cho việc anh cũng đã bắt đầu suy xét từ góc độ của cô?
Ngũ Vận Uyển đi tàu điện ngầm đến tòa soạn, còn chưa kịp ngồi vào chỗ thì thư ký nói với cô rằng Nam Bá tìm mình.
Nếu Nam Bá đã cho rằng mình là một người phụ nữ ham tiền thì cứ để anh ta nghĩ như vậy đi.
Dù sao thì cô cũng không quan tâm nữa.
Nghe thấy giọng điệu dửng dưng của Ngũ Vận Uyển, Nam Bá không khỏi siết chặt hai bàn tay, sau đó cười với vẻ châm biếm, “Sao thế?
.