Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên kia, Ngũ Vận Uyển tròn mắt kinh ngạc.
Đây là lần thứ hai Nam Ngự hồn mình, so với lần trừng phạt trước rõ ràng là dây dưa hơn.
Lúc đầu, Ngũ Vận Uyển vẫn muốn giãy giụa để đẩy Nam Ngự ra, nhưng khi bàn tay nhỏ bé đấm lên lồng ngực cường tráng của Nam Ngự hoàn toàn không hề nhúc nhích.
Một lúc sau, Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy mình bị hôn đến mức nghẹt thở, mặt đỏ bừng, đừng nói đến giãy giụa, chỉ có thể mềm nhũn trong vòng tay của Nam Ngự.
Không biết hôn bao lâu, Nam Ngự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã kìm nén đến đỏ bừng của Ngũ Vận Uyển mới lưu luyến buông cô ra.
Nam Ngự đứng thẳng dậy, nụ hôn vừa rồi dường như cuối cùng cũng trút được phần nào ngọn lửa ghen tuông trong lòng anh.
Nhìn thấy đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Ngũ Vận Uyển, anh lại cảm thấy có chút đau lòng, vươn tay lướt qua môi cô thấp giọng nói: "Xin lỗi, có phải làm em đau rồi không"
Ngũ Vận Uyển cắn môi không trả lời.
“Sao?” Nhìn thấy thái độ này của Ngũ Vận Uyển, giọng điệu của Nam Ngự lại trở nên lạnh lùng, “Em ghét tôi chạm vào em như vậy sao?"
Nghĩ đến lần trước có chống cự ở trên giường, ánh mắt Nam Ngư âm
Ngũ Vận Uyển không trả lời được, chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi nói không nên lời, cô đẩy tay Nam Ngự ra, đứng dậy rời khỏi phòng ån.
Nam Ngự nhìn theo bóng lưng của cô, nhưng cuối cùng cũng không đứng dậy đuổi theo.
Đêm hôm đó, Nam Ngự không trở lại phòng ngủ, Ngũ Vận Uyển nằm một mình không thể ngủ được
Ngày hôm sau, Nam Ngự rời đi rất sớm, Ngũ Vận Uyển tỉnh dậy anh đã không còn ở đó rồi.
Một mình ăn sáng xong, cô đến công ty, nhưng còn chưa đặt mông ngồi xuống đã thấy Nam Bá bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của mình.
Ngũ Vận Uyển nhíu mày, vừa định đứng dậy đi vệ sinh để tránh tiếp xúc trực tiếp với anh ta, không ngờ Nam Bá chỉ vào cô và nói.
"Ngũ Vận Uyển, chiều nay cô không có việc gì đúng không? Cùng tôi đến tập đoàn Ngự Diệu phỏng vấn"
Tập đoàn Ngự Diệu?
Ngũ Vận Uyển cả người cứng đờ, quay đầu lại thấy Nam Bá đang mặt không biểu cảm nhận mình.
Ngũ Vận Uyển trừng mắt nhìn Nam Bá, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể nhượng bộ: "Vâng, tôi biết rồi, Tổng biên tập."
“Vậy thì đừng chậm trễ nữa, bây giờ đi luôn” Nam Bá không biểu cảm xoay người rời đi, Ngũ Vận Uyển lạnh lùng theo sau.
Ngay sau khi Nam Bá và Ngũ Vận Uyển rời đi, tòa soạn liền trở nên ồn ào.
.