Anh ta chưa nói xong nhưng Ngũ Vận Uyển đã không nhịn nổi nữa, giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta.
Nam Bá hoàn toàn không ngờ cô dám làm vậy, bị tát đến sững sờ.
Anh ta che mặt, kinh ngạc cúi đầu nhìn cô gái bé nhỏ phía trước.
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Ngũ Vận Uyển đỏ lên vì giận, đôi mắt ứa lệ nhưng vẫn cắn chặt môi không để nước mắt rơi xuống.
Nam Bá cảm thấy tim mình như thắt lại.
Ban đầu anh ta muốn làm tổn thương Ngũ Vận Uyển nhưng thấy cô như vậy chẳng hiểu sao không những không hả dạ mà lại cảm thấy đau lòng.
Ngũ Vận Uyển trừng mắt nhìn Nam Bá, cố gắng nuốt nước mắt xuống, nghiến răng gằn từng chữ một.
“Nam Bá, tôi thật sự hối hận vì đã yêu anh, mẹ nó!”
Dứt lời, cô không nhìn Nam Bá thêm lần nào nữa, hất tay anh ta ra rồi nhanh chóng rời khỏi hành lang.
Nam Bá đứng một mình ở đó như người mất hồn.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Chu trong phòng kế toán ra ngoài đi vệ sinh nhìn thấy Nam Bá đang đứng sững như một bức tượng.
“Tổng, tổng biên tập?” Cô ấy giật mình.
Bấy giờ anh ta mới hoàn hồn, nhìn Tiểu Chu, bỗng dưng hỏi: “Tiểu Chu, cô có biết vì sao Ngũ Vận Uyển muốn ứng lương trước không?”
Tiểu Chu hơi khó xử nhưng dù sao đối phương cũng là tổng biên tập, cô không thể nói dối, đành nói đúng sự thật: “Mẹ của Vận Uyển bệnh nặng, cần trả tiền thuốc nên mới muốn ứng lương.
Tổng biên tập đừng trách cô ấy ạ.”
Bệnh nặng? Tiền thuốc?
Nam Bá không hề nghĩ tới đáp án này, có chút sững sờ.
Một bên khác, Ngũ Vận Uyển biết mình không thể làm việc trong trạng thái hiện tại nên bàn giao việc phỏng vẩn lại cho chị Trịnh, sau đó xin phép về nhà nghỉ ngơi.
Đón xe về lại biệt thự nhà họ Nam, Ngũ Vận Uyển vào nhà, cởi giày, mệt đến mức không muốn đi nữa nên ngồi bệt trước cửa, suy nghĩ miên man.
Nam Bá ơi là Nam Bá...!anh đúng là tài mà.
Lần nào tôi cũng nghĩ anh đã chạm đến giới hạn của tôi, nhưng anh vẫn luôn có cách tàn nhẫn hơn để hành hạ tôi.
Xem tôi như một món hàng tặng cho người đàn ông khác đã đành, giờ còn lấy tiền bạc ra sỉ nhục tôi?