“Đương nhiên là thật” Ngũ Vận Uyển nhìn Ngũ Nhã Phân:
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không hiểu con sao Con thích hay không thích ai mẹ lại không nhận ra ư?”
Cũng đúng, Ngũ Nhã Phân một tay nuôi Ngũ Vận Uyển khôn lớn, hai mẹ con bà sống nương tựa vào nhau.
Bà hiểu Ngữ Vận Uyển nhất.
Nếu có yêu một người, ví như Nam Bá trước đây, bà nhìn qua là nhận ra ngay.
Lúc này Ngũ Nhã Phân mới nhẹ nhõm hơn chút, nhưng bà vẫn không quên dặn dò:
"Được rồi, Vận Uyển.
Vậy con hứa với mẹ, tìm một cơ hội thích hợp rồi hai đứa ly hôn đi"
Thực ra Ngũ Vận Uyển chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với Nam Ngự.
Mặc kệ ý định ban đầu của cuộc hôn nhân là gì, mặc kệ xuất thân của Nam Ngự ra sao, nếu đã kết hôn, trừ khi Nam Ngự yêu cầu, cô sẽ không chủ động đệ đơn ly hôn.
Nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt cầu xin của Ngũ Nhã Phân, lòng cô mềm nhũn, đành nói: “Vâng mẹ, con hứa với mẹ"
Bấy giờ Ngũ Nhã Phân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không thoát được cảm giác áy náy:
"Vận Uyển, là tại mẹ liên lụy con.
Con ly hôn rồi, chỉ sợ sau này muốn tìm được người tốt cũng khó.”
Ánh mắt Ngũ Vận Uyển lấp lánh , cô ôm lấy Ngũ Nhã Phân: “Không sao đâu mẹ.
Chỉ cần mẹ vẫn ở bên con thì con đã rất vui rồi."
Ngũ Vận Uyển dỗ dành Ngũ Nhã Phân ngủ rồi mới thu dọn đồ đạc rời đi, bất ngờ phát hiện trên tủ đầu giường có một tập tài liệu.
Hình như do Nam Ngự mang tới, anh quên không cầm theo sao?
Ngũ Vận Uyển cất tài liệu vào cặp rồi rời khỏi phòng bệnh.
Bên kia, xe lăn của Nam Ngự trượt vào trong xe.
Dương Tá ngồi ghế phụ ngạc nhiên: "Cậu Nam, sao cậu đi lâu vậy? Không phải cậu quay về phòng bệnh lấy tài liệu à?”
Nam Ngự không trả lời.
Dương Tá tò mò quay đầu nhìn, thấy Nam Ngữ lạnh như băng khiến anh ta đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải mới nãy tâm trạng của cậu Nam vẫn rất tốt sao? Sao vừa đi lấy một tập tài liệu thôi mà bỗng nhiên giống như ăn phải cục băng vậy, sợ muốn chết đi được.
Mười phút sau, Ngũ Vận Uyển lên xe, tay cầm một túi tài liệu: "Nam Ngự, cái này để ở phòng bệnh của mẹ tôi, là anh để quên hả?"
Nam Ngự không cầm tập tài liệu trong tay Ngũ Vận Uyển, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.
Đôi mắt anh như chứa vực sâu không nhìn ra cảm xúc.
Ngũ Vận Uyển bị nhìn mà sợ, cô dè dặt nói: "Nam Ngự?"
Nam Ngự nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt đang sợ hãi, bên tai dường như vang lên tiếng nói ban nãy anh vô tình nghe được ở cửa lúc quay lại phòng bệnh lấy tài liệu:
“Con kết hôn với anh ấy chỉ vì hộ khẩu và bảo hiểm y tế cho mẹ thôi.
Con không có bất cứ tình cảm gì với anh ấy hết."
Chà.