Four Loko.
Một loại rượu tự chế của Mỹ, nam nữ thường xuyên lui tới những quán bar kiểu như này thì đều biết đến nó. Nếu mời người ta loại rượu này thì tức ngụ ý muốn ngủ với người đó. Thật ra rượu này có độ cồn không cao, chỉ mười hai độ. Uống vào có vị giống như trái cây, chính vì vậy nên rất dễ uống, dù uống liền mấy ly cũng không thành vấn đề. Đám thanh niên cặn bã dùng loại rượu này để dụ dỗ những cô gái nhẹ dạ cả tin tình một đêm.
Diệp Mông không thường xuyên đi bar và cũng không ra nước ngoài nhiều, vì thế không biết rõ về loại rượu này.
Như vậy có thể thấy, Lý Cận Dữ rất sành sõi trong tình trường, biết rõ mấy ngón trò của đám thanh niên chuyên dụ dỗ con gái. Diệp Mông nghĩ bụng, nếu như anh nghiêm túc theo đuổi một cô gái thì chắc chắn cô gái ấy sẽ không thể nào từ chối được.
Diệp Mông ngồi trên sô pha bên ngoài sàn nhảy, đợi anh biểu diễn xong. Lúc Lý Cận Dữ xuống sân khấu, DJ đã đổi sang bài nhạc khác, ánh đèn trắng chuyển sang đèn nhiều màu xoay tròn trên đỉnh đầu, quán bar tối mờ như thể được những vỏ kẹo đầy sắc màu bao trùm, mọi người ùa cả vào sàn, bắt đầu lắc lư nhảy múa điên cuồng.
Mười phút sau ban nhạc sẽ biểu diễn, Lý Cận Dữ cất ghi-ta vào bao rồi đeo lên vai, đứng bên cạnh sàn nhảy cùng tay hát chính của ban nhạc, không biết đang hai người đang nói chuyện gì, chủ yếu là người kia nói còn anh chỉ im lặng đứng nghe, môi nở nụ cười. Trong lúc nói chuyện, vô tình anh chàng hát chính trông thấy Diệp Mông thì hai mắt sáng lên, Lý Cận Dữ cũng nhìn theo ánh mắt anh ta, rồi ngay lập tức quay đi, khẽ mỉm cười lắc đầu. Tay ca sĩ tỏ vẻ kinh ngạc.
Trong sàn nhảy có hai cô gái ngập ngừng đi về phía họ. Gã ca sĩ ngậm thuốc lá trong miệng, cười tít mắt, không biết hỏi gì mà hai cô gái ấy cúi đầu, nom xấu hổ đến nỗi muốn vùi đầu vào áo. Cuối cùng vẫn to gan hỏi một câu gì đấy.
Lý Cận Dữ không nói lời nào, lấy di động ra cho hai cô gái quét mã.
Thì ra là thêm Wechat.
Lý Cận Dữ không được xem là ca sĩ chuyên nghiệp, anh hát chỉ ở mức độ dễ nghe, âm điệu chính xác, chí ít cũng được coi là có khiếu âm nhạc, song lại không có kỹ năng thanh nhạc bài bản và cảm xúc, chủ yếu chỉ là hát mà thôi. Có điều tuy không đủ rung động nhưng cũng coi như chạm đến con tim, vì vậy khách quen ở quán cứ cách dăm ba hôm là hỏi về anh, thế là mỗi thứ hai tư sáu ông chủ đều mời anh đến biểu diễn.
Quét mã xong, ca sĩ hát chính chuẩn bị lên sân khấu, ánh đèn giữa vũ trường dần tối đi, trai gái trong sàn nhảy như những bó rơm được cắm vào, nhảy nhót lắc lư điên cuồng. Cách biển người, Diệp Mông trông thấy Lý Cận Dữ đeo nghiêng cây ghi-ta, bất chợt trong một tia sáng mờ ảo, anh ngoái đầu lại như thể biết được cô đang nhìn mình, ngoắc ngoắc ngón tay, cũng chẳng đợi cô đáp lại mà đã xoay người đi về hướng hành lang.
Diệp Mông uống hết hơi rồi đặt ly rượu lên quầy, sau đó đứng dậy từ tốn theo sau.
Lý Cận Dữ tựa vào tường gần thùng rác trong con hẻm sau quán bar, miệng nhai kẹo, thấy cô đến thì giơ tay ném vỏ kẹo vào thùng rác, cười hỏi cô: “Đi đâu? Khách sạn?”
Không biết có phải do tác dụng của rượu không mà tim cô đập rất nhanh, thình thịch thình thịch.
Diệp Mông phát hiện, chuyện này không giống suy nghĩ ban đầu của cô.
Điện thoại trong túi không ngừng rung lên, chắc là của Phương Nhã Ân rồi. Lúc nãy khi anh hát, hai cô có nhắn tin nói chuyện với nhau.
Diệp Mông lấy ra nhìn, mười mấy tin nhắn xuất hiện trên màn hình.
Fang: Mày nói Lý Cận Dữ bị trầm cảm?
Fang: Mông Mông, tao biết mày rất để ý đến chuyện của mẹ mày, nhưng mẹ mày tự tử thật, dù trước khi mất bà ấy có gọi điện cho mày thật, nhưng cả báo cáo xét nghiệm lẫn kết quả giám định năm đó đều chứng minh mẹ mày tự tử.
Fang: Tao hiểu mày đang thương xót Lý Cận Dữ, nhưng tao khuyên mày đừng đụng tới cậu ta, mày cũng bảo nhìn cậu ta giống như chưa được điều trị còn gì, có lẽ cậu ta cũng không biết mình bị trầm cảm.
Fang: Mày nói tình trạng của cậu ta rấtgiống mẹ mày, vậy mày có biết không? Rốt cuộc là mày thấy sắc nổi ý đồ xấu, thật sự muốn giúp cậu ta, hay chỉ muốn thông qua cậu ta để biết bệnh tình năm xưa của mẹ mày có nghiêm trọng như pháp y nói? Nếu như là vế sau, thì mày nhẫn tâm lắm đấy.
…
Diệp Mông không nhắn lại, thản nhiên tắt Wechat, trong ánh đèn đường màu vàng, cô gọi xe DiDi rồi nói với anh: “Tới nhà nghỉ gần đây đi.”
Lý Cận Dữ thoáng nhếch khóe môi, không lên tiếng.
Hai ngọn đường đứng sững ở đầu hẻm, vầng sáng dìu dịu chiếu xuống đỉnh đầu cả hai, trước hẻm là những bịch ni-lon màu đen cùng một đống rác phế thải không biết năm tháng nào mới được dọn dẹp, nếu không kể đến chúng thì khung cảnh khá đẹp, hai người im lặng đứng ở nơi ấy, hài hòa đến không ngờ.
Xe đang ở cách hai người một cây số, Diệp Mông ghi nhớ biển số xe rồi bỏ điện thoại vào túi, thuận miệng hỏi: “Xem ra kinh nghiệm của em trai cũng phong phú phết nhỉ?”
Lý Cận Dữ đang nhai kẹo thì chợt khựng lại, im lặng không nói gì, liếc nhìn cô một cái rồi lạnh lùng bảo: “Có gì hay mà hỏi, đợi lát nữa là biết.”
Nửa phút sau, một chiếc xe Nissan Teana màu đen đỗ trước mặt hai người, Diệp Mông còn đặc biệt gọi hẳn xe hạng Premium.
Lý Cận Dữ vừa nhai kẹo vừa nhìn chòng chọc chiếc xe một lúc lâu, cười nhạo một tiếng rồi lên xe, chế giễu: “Có vẻ cô mới là người coi trọng nhỉ.”
Diệp Mông theo anh ngồi ở băng ghế sau, cười hì hì chọc tức anh: “Lần sau sẽ lái xe đến đón cậu.”
“Cô mặt dày thật.” Lý Cận Dữ đáp lại.
Diệp Mông cười không nói, vui vẻ lướt khoảnh khắc trên Wechat.
Lý Cận Dữ vẫn lười biếng ngã người ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi, trầm ngâm tự hỏi, sao càng nhìn thì ‘chị gái’ này càng có tinh thần vậy? Four Loko có tác dụng ‘chỉ một ly là đủ gục’. Lúc anh ở Mỹ từng bị người ta lừa uống một ly, nếu không nhờ có bạn lay tỉnh thì khéo hôm đó anh đã bị người ta cưỡi lên rồi.
Anh khẽ liếc mắt, thấy Diệp Mông vẫn hăng hái bấm like cho bạn bè trên khoảnh khắc. Cô đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, bài đăng nào cũng like. Cũng giống như ông bạn Câu Khải của anh vậy, trước kia anh thấy Câu Khải rất phiền, anh ta đúng là cỗ máy bão like điển hình. Cả hai người có nhiều bạn chung, có hôm anh tiện tay bấm like cho người ta, Câu Khải lập tức đáp trả bằng một trận bão like. Sau này đổi Wechat khác thì yên tĩnh hơn hẳn.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn Như Gia, đến cả thủ tục nhận phòng Diệp Mông cũng không làm, vô cùng quen thuộc dẫn Lý Cận Dữ đi qua quầy tiến vào phòng thượng hạng.
Lý Cận Dữ đeo ghi-ta chờ Diệp Mông mở cửa. Vai bên kia dựa vào tường, nói mỉa: “Xem ra cô cũng có kinh nghiệm phong phú nhỉ, quen thuộc nơi này chẳng khác gì nhân viên.”
Diệp Mông ngẩng đầu nhìn anh, quẹt thẻ ở cửa: “Vào đi đã.”
Cánh cửa chậm rãi được đẩy ra, đầu tiên Lý Cận Dữ thấy một đôi giày da cũ kỹ, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có một người đàn ông đang ngồi trên giường, anh lập tức xoay người rời đi, “Tôi không có hứng chơi threesome.”
Vốn anh cũng chẳng muốn làm chuyện ấy, chỉ muốn dạy dỗ Diệp Mông một trận để cô không trêu chọc anh nữa.
Nào ngờ Diệp Mông đã nhanh tay kéo anh lại, một chân đè lên khung cửa, quay đầu nhìn ông chú bên trong: “Chú Dương! Giúp cháu một tay.”
Chú Dương run run chạy ra, nhưng ông chú này gầy tới mức có thể ngã bất cứ lúc nào.
Tuy trông Lý Cận Dữ khá gầy, nhưng xét cho cùng vẫn là một chàng trai trẻ khỏe mạnh. Còn chú Dương đeo cặp kính lão, nom tuổi tác hơn sáu mươi, anh sợ chỉ một cử động nhỏ của mình sẽ khiến người ta ‘nát xương’, rồi lại sợ Diệp Mông bị thương nên chỉ có thể nín nhịn. Vậy là anh bị một già một trẻ gắng gượng lôi vào phòng.
“Bịch!” một tiếng thật lớn, Diệp Mông dùng hết sức lực, gần như dùng cả tay lẫn chân chặn ở cửa, nhốt người đàn ông cao m vào trước ngực. Diệp Mông chỉ cao khoảng m, còn ông chú đang chặn ở bên ngoài kia còn lùn hơn, ba người lúc này trông không khác gì ký hiệu Wifi.
“Không ngờ là cô lại thể loại này,” Cây ghi-ta của Lý Cận Dữ bị vứt xuống đất, anh dựa lưng vào cửa, bất ngờ cúi đầu nhìn Diệp Mông, cười lạnh nói: “Buông ra, tôi không có hứng thú chơi với hai người.”
Hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả trên đầu cô, xung quanh là mùi của anh, thoang thoảng thơm mát nhưng lại rất xa lạ.
Là mùi hương Diệp Mông chưa bao giờ ngửi thấy, nhưng lại rất dễ chịu và cũng rất quyến rũ.
Con tim của Diệp Mông lúc đập rất nhanh, như thể đang đánh trống vậy. Đầu cô ong ong căng ra, tựa như có một lớp lụa mỏng bao trùm, cô phát hiện trước mắt thật mơ hồ, chẳng thể rõ gương mặt tuấn tú của người đàn ông ấy, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Dường như bây giờ Four Loko mới bắt đầu phát huy tác dụng, tim đập dồn dập, chưa bao giờ cô cảm thấy hốt hoảng như thế này.
“Lý Cận Dữ, cậu nghe tôi nói đã,” Diệp Mông hắng giọng, rượu này tác dụng chậm thật đấy, ngay cả giọng cô cũng khàn dần, tuy cơ thể anh cứng rắn như bức tường, nhưng đồng thời Diệp Mông cũng cảm thấy nó mềm như một viên kẹo, âm thanh bất giác dịu đi, như dỗ dành một đứa con nít: “Chú Dương là bác sĩ tâm lý, năm xưa chú ấy là chuyên gia uy tín nhất của Lục Viện Bắc Kinh, chú ấy thật sự là chuyên gia tâm lý cực cực cực uy tín! Thật đấy. Mấy năm qua chú ấy vẫn khám bệnh miễn phí cho người trong trấn. Tôi biết nếu nói thẳng với cậu thì chắc chắn cậu sẽ không đồng ý, nhưng cậu cũng biết mình có vấn đề đúng không? Thật ra cậu cũng mong có người đến giúp mình đúng không? Cậu nói chuyện với chú ấy một chút được không?”
Tại sao Diệp Mông lại nói Lý Cận Dữ giống mẹ cô, bởi vì Diệp Mông có thể cảm nhận được, tuy tình tình hiện giờ của Lý Cận Dữ nhìn như nửa sống nửa chết, nhưng đêm hôm đó khi cậu ngồi trên ghế quầy bar thờ ơ chơi game, bộ dạng ấy giống hệt lúc mẹ cô ở nhà sửa lại di vật văn hóa ngày trước, hai mắt ngập tràn lửa nóng. Anh vẫn có thể cứu được.
Cô hỏi liên tiếp mấy câu có phải hay không, khiến tâm lý phòng bị của anh giảm bớt, giọng nói mềm mại chạm vào trái tim anh, hóa thành vũng nước.
Đầu cô rối bời, sức lực cuối cùng đã dùng hết cho việc chặn cửa lúc nãy, giây tiếp theo cô như nhũn ra trong ngực anh, nhưng vẫn cố chấp hỏi: “Lý Cận Dữ, cậu có nghe không?” Vừa dứt lời, cô lập tức ngã vào lòng anh.
Lý Cận Dữ theo bản năng ôm lấy cô.
Anh vẫn còn dựa vào cửa, một tay đút trong túi, một tay khác ôm ngang hông cô, nhẹ nhàng đỡ cô như đỡ con mèo nhỏ nằm trong lòng. Cúi đầu nhìn xuống, gương mặt mềm mại của cô ửng đỏ, vùi mặt vào vòm ngực rắn chắc của anh.
“Ừm, nghe thấy rồi.” Anh đáp.
Diệp Mông mất sức, nằm trước ngực anh, mơ màng nói một câu, “Ngoan.”
Ông chú đứng phía sau, vẫn chưa lấy lại tinh thần, kinh ngạc đứng tại chỗ, Lý Cận Dữ ôm Diệp Mông, bất đắc dĩ chủ động chào hỏi trước.
“Chú Dương, đã lâu không gặp.”
Anh đã biết Dương Bỉnh Chương là bác sĩ tâm lý, bởi vì ông là người đã đã nhìn anh trưởng thành. Trong mắt Dương Bỉnh Chương, anh là người xuất sắc và cũng rất dè dặt. Vì không để ảnh hưởng đến anh trai đang thi đại học, mới mười ba tuổi đã bị mẹ gạt bỏ học bổng của trường trung học phụ thuộc trong nước, trực tiếp đưa ra nước ngoài sống tự lập ba năm.
Hình ảnh chàng trai mơ hồ trong trí nhớ dần tràn vào đầu ông như gió núi, chậm rãi chậm rãi trở nên rõ ràng.
Mấy năm không gặp, anh vẫn xuất chúng như xưa, ngũ quan cường tráng đã mất đi dáng vẻ ngây thơ lúc trước, nhưng khí chất niên thiếu bình thản vẫn còn đó, ánh mắt lấp lánh trong suốt, hời hợt chào một câu đã lâu không gặp. Hốc mắt Dương Bỉnh Chương hoen đỏ.
“Cận Dữ, cháu gầy đi rồi.”