Fang: Đỉnh? Quán bar mà đi hát bài tồ như vậy? Khá khen cho mày cũng nghĩ ra được. Tao cứ nghĩ trước kia mày biểu diễn tay không hái trăng đã đủ đần rồi, không ngờ qua bao nhiêu năm như vậy, mày không những đần, còn là đần lâu năm. Sao hả? Em trai Lý Cận Dữ đã chấp nhận mày chưa?
Lá Chanh: Haiz, không có, phản tác dụng cậu ấy còn tránh xa hơn.
Fang: Khó theo đuổi vậy? Vậy mà không cảm động nữa hả? Tao nghe còn thấy cảm động đây này. Cậu ấy trả lời mày thế nào?
Lá Chanh: Cậu ấy nói, cậu ấy không chơi lại tao, chịu thua rồi, kêu tao đừng bám theo cậu ấy.
Fang:Thằng thỏ đế này, hơn nữa nhìn cậu ta rõ ràng rất biết chơi, sao mà không chơi lại mày? Mặc dù nếu so với mày đúng là kém hơn một chút, nhưng cũng đâu có mấy người so được với mày chứ.
Lá Chanh: Tao đang cực kỳ nghi ngờ Lý Cận Dữ không hề có chút kinh nghiệm yêu đương nào, tự dưng có hơi kích động.
Fang: Nhìn đâu ra vậy?
Lá Chanh: Khứu giác của gái đểu.
Fang: Bà mẹ! Vậy mà còn chưa bỏ cuộc hả?
Lá Chanh:??? Mày mới ngày đầu quen tao hả?
Fang: Em Mông à, mày thật sự phải lòng cậu ta rồi hay chỉ vì cậu ta đẹp trai, nên mày muốn chơi đùa?
Diệp Mông nhìn vào di động, một lúc lâu mới gõ chữ: Đùa hả? Có bao giờ tao yêu ai. Nhưng cũng không phải là bỡn cợt, không thể không thừa nhận tao có chút rung động với cậu ấy.
Fang: Nói cụ thể xem.
Lá Chanh: Tức là không muốn thấy cậu đi đi cùng người phụ nữ khác hiểu không? Hôm đó lúc cậu ấy đi tìm chị Lệ, tao thật sự nghĩ cậu ấy đi làm trai bao rồi. Nếu bị chị Lê để ý, tao thật sự khóc không ra nước mắt. Hơn nữa, tao cũng không muốn thấy cậu ấy tiếp tục ruồng bỏ bản thân như vậy, tao muốn thử xem, tao có thể giúp cậu ấy vực dậy không, từ đó là tôi thần của tao.
Fang: Bà chị biến thái. Vậy bây giờ mày định làm gì?
Diệp Mông nghĩ ngợi cả buổi mới đáp: Không biết, treo cậu ta vài ngày rồi tính tiếp.
Nào ngờ, việc treo này lại gần nửa tháng. Nửa tháng này, Lý Cận Dữ gần như biến mất vô tăm tích khỏi thế giới của cô. Gần đến Tết, các học sinh lần lượt về quê, khu phố trống trãi náo nhiệt lên nhiều, ngay cả siêu thị xếp hàng cũng cũng mấy dãy, đi trên đường, gương mặt trẻ cũng nườm nượp. Khu phố này, đúng là có đông chật hơn, nhưng cũng bổ mắt hơn.
“Vẫn đang treo hả?”
Lúc này Diệp Mông đang đi sắm đồ Tết ở chợ nông sản phía Tây thành phố với Phương Nhã Ân, Phương Nhã Ân chọn tới chọn lui, so sánh giá các gian hàng, cuối cùng dừng lại ở một tiệm hải sản quen thuộc, cầm một con cá trê lên, tâm sự mỏng với cô về cậu trai tiểu thịt tươi.
“Haiz, gần đây bận.” Diệp Mông ôm một túi khô mực và ghẹ rang sấy, cúi đầu vừa ăn vừa nói: “Mấy ngày trước vào thành phố ứng tuyển công ty truyền thông, qua Tết phải đi làm rồi.”
“Vậy thời gian này hai người chưa từng gặp mặt?” Phương Nhã Ân không tin được hỏi cô.
“Không có.” Diệp Mông thở dài, lắc đầu nói: “Chỉ gặp bà nội cậu ấy một lần.” Nói đến đây lại cười trừ, trong lòng như tấm gương sáng vậy: “Bà cụ muốn tác hợp bọn tao, giả vờ tình cờ gặp hai lần ở đầu ngỏ. Nhưng gần đây cũng không có đi thăm bà, không biết bà xuất viện chưa.”
“Được nha.” Phương Nhã Ân trưng ra bộ mặt tán thành: “Thắng từ điểm xuất phát rồi.”
Diệp Mông trước giờ theo đuổi ai chưa từng mặt dày đeo bám, có thích đến mức nào cũng sẽ không làm vậy. Cô như thả diều vậy, thả dây có chừng mực. Lúc chiều chuộng sẽ chịu lên trời xuống đất vì người đó, lúc buông tay sẽ như diều hâu hoang, mặc kệ muốn làm gì làm.
Nhưng cô thấy có chút đặc biệt đối với Lý Cận Dữ, thỉnh thoảng vẫn sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm. Cuối cùng còn phải dùng mười tấn ghẹ, nhờ Phương Nhã Ân đưa cho anh, ai ngờ bé yêu chết tiệt Lý Cận Dữ còn phải đến ngày thứ ba mới nhận.
Tên Wechat của anh là J., danh sách bạn bè cũng kha khá, nhưng chỉ đăng một hai tin về bệnh lâu năm. Avatar cũng để màu đen, người không biết còn tưởng nhà anh có người mất. Sau này Diệp Mông mới phát hiện, đó là bầu trời đêm, chính giữa có một ngôi sao ánh sáng cực kỳ yếu ớt.
Trong bài đăng thứ nhất của anh, cô thấy Dương Thiên Vỹ vào bình luận: “Hey, anh, sao đổi avatar rồi?”
Dương Thiên Vỹ còn nhắn rất nhiều cho anh, anh đều chưa trả lời.
Diệp Mông xem hết rồi bấm hai cái like, sau đó thi thoảng lại gửi tin nhắn cho anh.
Lá Chanh: Bé yêu, hôm nay làm gì thế?
Lá Chanh: Bé yêu, trời chuyển lạnh rồi, nhớ mặc thêm quần áo.
Lá Chanh: Bé yêu, bà nội có đỡ không?
Lá Chanh: Bé yêu, gần đây có cúm, ra ngoài nhớ đeo khẩu trang, gửi một thùng chuyển phát cho cậu, nếu cậu bị cảm, không ai chăm sóc bà nội đâu.
Lá Chanh: Bé yêu của chị đâu rồi!?
Lý Cận Dữ chỉ trả lời một tin.
J.: Chết rồi.
Sau đó dù Diệp Mông có nhắn tin gì, anh đều không phản hồi, hoàn toàn giả chết luôn. Diệp Mông cũng không quậy nữa, quyết định thả lỏng dây diều, vứt điện thoại sang một bên, bắt đầu tìm công việc đàng hoàng làm, thế là bây giờ mới nhớ lại, đã hơn nửa tháng rồi.
Chợ nông sản cuối năm người đông chuyện nhiều, hàng loạt các hàng quán trong hẻm đều bu đầy người, dòng người chi chít tiếng nói. Phương Nhã Ân đến Tết phải ghé về quê một chuyến, hốt cả mớ đồ Tết, lúc này còn đang trả giá với chủ tiệm, Diệp Mông bị mùi tanh của hải sản làm cho say xẩm mặt mày, đang định ra đầu hẻm hút điếu thuốc.
Ngoài ngỏ có một khu trống, nơi các bà cô tập múa. Cuối năm hàng hóa nhiều, ban quản lý khu vực tạm thời dọn trống để khách mua hàng dừng lại nghỉ chân.
Diệp Mông thả lỏng đầu óc, dựa vào cây cột điện đầu ngỏ, hút từng hơi thuốc, ánh mắt mông lung nhìn về mấy đứa trẻ đuổi theo quả bóng cười hi ha ở phía trước. Cô đoán đây là mấy đứa trẻ là con của những phụ nữ xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, nhưng chưa đến mức tinh xảo cũng không quá cầu kỳ trong khu phố, trang điểm đơn giản, lông mày cũng tỉa khéo, hơi có nét phô trương và cấm dục của giới nữ. Lúc cô cười pha trò với người ta, lại giống một cô bé.
Mấy đứa trẻ đó bay nhảy trong tầm nhìn của cô, thấy cô xinh đẹp liền luôn miệng “chị ơi, chị ơi” muốn bắt chuyện với cô. Diệp Mông cũng hùa theo mấy đứa trẻ này nghịch, cũng không biết đâu ra lắm chủ đề đàm đạo như vậy.
Trẻ con bị cô dỗ dành ngây ra, hình như chị gái này cái gì cũng biết, thế là hưng phấn kêu gọi các bạn kéo đến vây quanh Diệp Mông nghe cô kể chuyện bịa.
Thấy lượng người đông không kiểm soát được, Diệp Mông vội vàng kể hồi kết, hai tay vỗ: “Được rồi, kể xong rồi, giải tán.”
Bọn trẻ chưa thỏa mãn, truy hỏi kết cục của vị anh hùng. Diệp Mông mỉm cười, nói loa qua vài câu, các em lớn lên sẽ biết được kết cục thôi.
Anh hùng sao mà có kết cục được.
Anh hùng là dù đối mặt với tương lai chưa biết, họ vẫn luôn mang tình yêu nhiệt huyết, cứu vãn thế giới.
Vừa nói dứt câu, Diệp Mông vô tình nhìn thấy một biển số xe quen thuộc, cô nheo mắt nhìn, là xe của quận A Bắc Kinh.
Cô tựa vào cột điện, cúi đầu hờ hững, chầm chậm đánh gãy tàn thuốc, dường như đang đợi người trên xe bước xuống.
Quả nhiên là Giang Lộ Chi trở về.
Toàn thân đều là nhãn hiệu Chanel, Ninh Tuy là một khu phố nhỏ ở phía Nam, mùa Đông cũng không đến nổi quá lạnh, nhưng cũng không phải thời tiết có thể diện váy ngắn, hơn nữa trong nhà ngoài máy điều hòa ra cũng không có tập thể sưởi ấm, đến quảng trường, ăn diện như vậy đảm bảo bị cóng đến răng rung cầm cập.
Nhưng Giang Lộ Chi thì không, chân mang đôi giày cao gót, bước đi nhã nhặn tự nhiên, phái tinh anh Bắc Kinh điển hình. Mấy ngày đầu Diệp Mông vừa từ Bắc Kinh trở về cũng như vậy, bị Phương Nhã Ân bốc phốt mấy lần ham đẹp để chịu lạnh.
Bây giờ, cô cúi xuống quan sát mình, bọc như con gấu bông nhung vậy, cười tự giễu.
Đang suy nghĩ làm sao chào hỏi bạn cũ đây, cô kẹp điếu thuốc, vừa ngẩng đầu, Lý Cận Dữ cũng có mặt.
Tên bé yêu chết tiệt này.
Nửa tháng không gặp, anh lại ốm đi rồi, phần cổ hốc hác thấy rõ, trên người mặc chiếc áo khoác đen chống lạnh, không gài nút, để lộ áo len cổ V bên trong, phần cổ hốc sâu, lại thêm một kẻ ham đẹp bất chấp lạnh.
Không còn ai theo xuống nữa, chỉ có hai người họ, Giang Lộ Chi khóa cửa xe, hai người đi về hướng này.
Diệp Mông đột nhiên không còn hứng muốn chào hỏi, hậm hực hút hết phần thuốc còn lại, chuẩn bị quay về tìm Phương Nhã Ân, nào ngờ, phía sau vọng lên một giọng nữ trong trẻo: “Diệp Mông.”
Diệp Mông ơi một tiếng, bất đắc dĩ quay lại, dập tắt điếu thuốc trên thùng rác, đối mặt, pha trò nói: “Đại mỹ nhân trở về rồi à.”
Cô không ngó đến Lý Cận Dữ bên cạnh, tầm nhìn không di dời, nhìn chằm chằm vào Giang Lộ Chi.
Ba người này đứng chung khung hình, thực sự đẹp muốn nổ tung khu phố, người đi đường đều không nhịn được phải nhìn lại, Giang Lộ Chi trang điểm đậm, từ chân tóc đến móng chân đều cho thấy tác dụng của nhân dân tệ, nhưng cũng chỉ là nét đẹp tầm trung thông thường. Vẻ đẹp của Diệp Mông đường nét và xao nhãng, tùy ý, càng thu hút hơn.
Tuy trước kia hai cô luôn bị người ta đem lên bàn cân so sánh, cũng từng đấu đá ngầm, nhưng Diệp Mông kỳ lạ ở chỗ cô có thể đánh trống lãng với bất kỳ ai, dù có là Giang Lộ Chi, cũng không ngoại lệ.
Giang Lộ Chi nói: “Đúng vậy, tôi nghe Câu Khải nói, cô thật sự không định quay về Bắc Kinh nữa.”
Diệp Mông gật đầu: “Ừ, đã tìm việc ở đây rồi, qua Tết đi làm.”
Giang Lộ Chi vào thẳng vấn đề: “Mấy ngày trước vốn định tìm cô rồi, nhưng vì chuyện trong nhà làm lỡ mất, có phải cô nghĩ tôi và Câu Khải cấu kết chơi xỏ cô không?”
Diệp Mông cười, “Quan trọng không?”
“Quan trọng” Giang Lộ Chi tự giễu: “Tình bạn chúng ta bao nhiêu năm như vậy, cô còn không hiểu con người của tôi sao? Tôi thừa nhận cá nhân tôi đúng là khá để ý chuyện của cô, nhưng tôi chưa từng dùng bất kỳ thủ đoạn nào ép cô rời khỏi Bắc Kinh.”
Diệp Mông lười nghe tiếp: “Không có ép không ép gì hết, là tự tôi không thể tiếp tục trụ lại nữa. Còn chuyện gì nữa không? Không thì tôi đi đây, Phương Nhã Ân đang đợi tôi.”
Từ đầu đến cuối cô không hề nhìn lấy Lý Cận Dữ, cô biết lòng ham hư vinh của Giang Lộ Chi, nói mấy lời này trước mặt bạn trai cũ ý là muốn Lý Cận Dữ cảm thấy cô ta vừa xinh đẹp vừa có năng lực chứ gì. Anh xem, người khác không trụ tiếp được ở Bắc Kinh nữa rồi, chỉ có cô ta mới phát triển được như vậy.
“Đợi đã” Giang Lộ Chi gọi cô lại, ngừng một lúc rồi nói: “Câu Khải nhắn tôi chuyển lời đến cô, nếu cô đồng ý về Bắc Kinh, qua Tết anh ấy đích thân đến đón cô.”