“Bé Cận Dữ tự chủ động hả?” Diệp Mông cười híp mắt nhìn camera hỏi.
“…”
Màn hình vẫn không nhúc nhích, ánh đèn trong phòng khiến đường nét của anh trở nên mơ hồ, Làn da của anh là tông da lạnh, ánh mắt lại lộ ra màu đỏ u sầu, có chút giống như quỷ hút máu anh tuấn bức người trong phim điện ảnh.
“Không tự làm được hả?” Diệp Mông tiếp tục hỏi.
Lý Cận Dữ không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Không muốn”.
“Làm đi, đừng ngại, chúng ta tâm sự một chút”, Diệp Mông ngồi hỏi tới cùng, “Lần đầu tiên tôi giúp cậu làm, cậu đã nôn đúng không? Buổi sáng hôm đó tôi nhìn thấy ở nhà vệ sinh, lúc đó tôi nghĩ dạ dày cậu không tốt”.
“Ừ”.
“Vậy lần thứ hai thì sao?”
Lý Cận Dữ nghiêng người tiện tay rút một cái áo từ trên giường qua, mặc vào rồi nói: “Tốt hơn chút, không nôn”.
Diệp Mông không nói gì nữa, sắc mặt có chút khó coi, nhìn anh muốn nói lại thôi.
Lý Cận Dữ mặt áo ngắn tay, nắm nắm chất liệu vải chỗ ngực điều chỉnh tư thế ngồi. Sau khi mặc vào, thấy cô im lặng không lên tiếng, nhìn camera thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu thấy tôi buồn nôn đúng không? Vì tôi quen mấy người bạn trai rồi hả? Bé yêu, tôi…”
Anh đột nhiên ngắt lời: “Tôi cảm thấy bản thân buồn ”. Sau đó ánh mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn cô rất lâu, cứ vậy mà không lên tiếng.
Trong phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ho khan của bà cụ sát vách, những bánh xe đang chen chúc nhau lăn bánh trên con đường đá. Diệp Mông nhất thời cũng không biết tiếp lời thế nào. Trong đầu bỗng có chút trống rỗng, ngẩn ra một lúc, lại nghe anh nắm tay để bên miệng, khẽ ho một tiếng, cúi đầu nói: “Tôi có đi khám, bác sĩ nói tôi chỉ có chút chướng ngại tâm lý. Sau khi chị giúp tôi làm, hình như tôi cũng không còn bài xích chuyện này nữa. Nhưng hình như phải nhìn thấy chị mới được, bản thân tôi vẫn còn cảm thấy buồn nôn. Nhất là có những lúc không phải không có cảm giác, mà là sợ, thà là nhịn”.
“Tại sao?”
Lúc đó anh mười sáu tuổi, vừa trở về từ Mỹ. Vì anh trai, anh bị người ta đem con bỏ chợ mà vứt bỏ ba năm. Làm cái gì sai cái gì, anh trai luôn luôn là hòn ngọc quý của gia đình. Anh thận trọng dè dặt thở hổn hển giống như con kiến sống dưới mái hiên của người khác, chịu đựng bạo lực gia đình từ Lý Lăng Bạch trong mười năm. Cho dù anh làm gì, cũng đều không được công nhận, Khi con người áp lực lớn, hoặc rối loạn lưỡng cực, luôn muốn thông qua một phương thức để giải tỏa.
Có một cách là giải quyết nhanh gọn, chỉ là khá tốn. Nhưng ít nhất thì trong khoảnh khắc đó, anh đã có thể không cần nghĩ tới việc chiều lòng bất cứ ai.
Cho tới một ngày, anh mở nhạc, đeo tai nghe ở trong phòng quên khóa cửa. Bị Lý Lăng Bạch đột ngột mở cửa không kịp phòng bị. Tiếng điêu tàn trong tai nghe trở nên đặc dần, cả người anh đột nhiên căng ra, da thịt toàn thân dường như bị liệt đi, cứng đờ không cử động được chút nào.
Anh giống như dây cung bị siết chặt, mong mỏi Lý Lăng Bạch đừng nói những lời khó nghe. Vậy mà, Lý Lăng Bạch đứng ở cửa một lúc, nhìn những đống giấy bừa bộn đó, liền lộ ra một vẻ mặt cực kỳ chán ghét, giống như nhìn thấy nước bùn hôi thối trong góc dơ dáy nhất trên thế giới, tỏa ra mùi tanh khiến người ta nôn mửa. Bà ta bịt mũi, giống như không nhịn được nữa lên giọng mắng nhiếc anh thậm tệ: “Sao mày lại buồn nôn đến vậy!!”
Lúc đó Lý Cận Dữ chẳng qua cũng chỉ mới mười sáu tuổi. Một cậu bé mười sáu tuổi, cởi quần, mặc quần cũng đều là một thiếu niên sạch sẽ sáng sủa, đôi khi liều lĩnh lại mang theo sự kiên định cùng hy vọng, khí phách hiên ngang.
Nhưng anh không phải vậy, anh cảm thấy, bản thân giống như người bệnh ngoài da ác tính, da toàn cơ thể bị thối rữa, không còn một tấc nào có thể nhìn. Thậm chí đã thối rữa từ da vào tới bên trong cơ thể.
Từ đó về sau, mỗi lẫn làm chuyện ấy đều sẽ nhớ tới lời nói đó của Lý Lăng Bạch, tự anh làm cũng sẽ nôn một trận. Bác sĩ nói cậu bé này đang trong quá trình phát triển tuổi dậy thì, bố mẹ chưa giáo dục giới tính đúng đắn cho anh, thậm chí áp dụng cách thức kìm nén tình dục của tư tưởng bảo thủ để bóp chết đứa trẻ, khiến Lý Cận Dữ xuất hiện trạng thái sinh lý trào ngược dạ dày nôn mửa, kìm nén tình dục không bình thường.
Kìm nén tình dục: là trạng thái mà một người bị ngăn cản thể hiện tình dục của chính họ. Kìm nén tình dục thường liên quan đến cảm giác tội lỗi hoặc xấu hổ, liên quan đến các xung động tình dục. Những gì cấu thành sự đàn áp tình dục là chủ quan và có thể khác nhau rất nhiều giữa các nền văn hóa và hệ thống đạo đức.
Diệp Mông vừa đau lòng cừa kinh ngạc, nhất thời không nói gì, chờ lấy lại tinh thần, kìm nén một lúc lâu: “Bé yêu, hay là chúng ta mở video…”
“Không cần”, Lý Cận Dữ đứng lên, đột nhiên người rời khỏi màn hìnhh, giọng nói tiếp tục lên tiếng: “Tôi không sao, chỉ sợ chị nghĩ ngợi lung tung, chị quen mấy người bạn trai đều không là gì đối với tôi, không liên quan tới chị”.
Diệp Mông nói với ý tứ sâu xa: “Thật không? Thật sự không là gì sao?”
Anh không quay người lại, dường như đang sấy tóc, tiếng máy sấy ồn ào vang lên, anh tùy tiện đưa qua đưa lại vài cái, chỉ nghe “cạch” một tiếng, anh nhẹ nhàng đặt máy sấy về bàn rồi lại ngồi xuống: “Đúng vậy, chị còn có gì chưa nói rõ sao?”
“Được thôi, vậy tôi nói thật đây, cậu đừng giận đấy”.
“Ừ, tôi không giận” Nhưng giọng đã lạnh xuống hẳn.
Diệp Mông bật cười: “Không mới lại, cái giọng cậu nghe có vẻ đợi lúc tôi về sẽ cho tôi một trận”.
“Chị về đã rồi nói”.
Diệp Mông được nước lấn tới: “Cậu năn nỉ tôi đi”.
“Chi nói trước rồi tôi xem có cần phải năn nỉ chị về nữa không”. Lý Cận Dữ lạnh lùng nói.
Diệp Mông cười thành tiếng: “Sau cậu thích ghen tuông vậy”.
Lý Cận Dữ vẫn không buông tha: “Tôi không ghen, nói nhanh đi”.
Diệp Mông cười không ngừng được, trêu chọc: “Cứ khôgn nói cho cậu ”.
Lý Cận Dữ không hề hấn gì nhìn cô rất lâu, đưa tay ra vẻ muốn tắt video: “Được thôi, cúp đây, lừa đảo”.
Diệp Mông ngăn lại: “Bé yêu!”
“Quần quèỉ”.
Diệp Mông nũng nịu “Haizz, bé yêu”
Lý Cận Dữ lạnh mặt: “Tránh ra”.
Diệp Mông ngọt ngào: “Chồng ơi”.
Lý Cận Dữ càng hung hăng hơn: “Chị đừng về nữa!”
“Nỡ không?”
“Người sau càng ngoan ngoãn hơn, chị nói với Phương Nhã Ân vậy mà?”
“Má, cậu nghe được hả?” Diệp Mông giật thót.
“Trần Giai Vũ nói với anh”.
“Thằng mất dạy”.
… Sau khi cả hai đã náo loạn xong một trận, cuối cùng Diệp Mông ngã trên thảm trải sàn màu trắng sữa, cười tới ngã ngửa: “Được rồi, không quậy cậu nữa, ngủ sớm đi. Tôi không lừa cậu, bạn trai trước đây cũng chỉ có mấy người đó thôi”.
Lý Cận Dữ lại đột nhiên không lên tiếng, nhìn cô rất lâu.
Diệp Mông ngồi dậy, chuẩn bị cất điện thoại, nghi ngờ nói: “Sao, vẫn không tin?”
Ánh mắt anh ngầm kiềm chế, giống như một bụi gai đang cháy, đột nhiên hỏi một câu: “Mẹ rất quan trọng với chị đúng không?”
Diệp Mông ngơ ngác, không rõ lý do mà gật đầu, nghĩ lại lại nhớ tới mẹ của anh, nghĩ rằng có thể anh không hiểu lắm vì sao cô cứ khăng khăng muốn ở lại Bắc Kinh điều tra chuyện này, kiên nhẫn giải thích nói: “Rất quan trọng, cậu đã từng thấy sao băng chưa? Lúc trước mẹ tôi ở Bắc Kinh thấy nhiều rồi, bà nói có một ngôi sao băng tên là sao băng bốn góc. Ở đó, sao băng bốn cánh thật ra tượng trưng cho sự khiếm khuyết thiếu sót, dường như vừa sinh ra thì cũng không nhận được sự mong đợi nào, nhưng chỉ cần nó rơi xuống thì trong mắt của mọi người lại không còn nhìn thấy những ngôi sao băng khác nữa. Mẹ tôi có máu văn nghệ, nói chuyện có hơi khuôn khổ. Dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn rất yêu bà, cho dù sao băng mấy góc, tôi cũng đều hy vọng bà treo lên ở trên trời cao”.
________________
Hôm nay, Diệp Mông vừa gặp vài người buôn bán đồ cổ, còn chưa ngồi nóng đít đã nhận được điện thoại của cảnh sát Lương, vụ án cuối cùng đã có tiến triển mới. Phía cảnh sát đã điều tra tất cả camera của khách sạn tối cùng ngày mười bảy, phát hiện Vương Hưng Sinh cùng với thư ký của anh ta sau khi biến mất khỏi tầng hầm để xe của khách sạn dường như không bị camera ghi lại. Nhưng vì lượng công việc quá lớn, họ không nghỉ ngơi mà sắp xếp tra xét liền mấy đêm, cũng không thu hoạch được gì cả.
Mãi cho tới khi có được hộp đen của xe ô tô do Lê Thầm cung cấp, liền liên hệ được tài xế lái xe hôm đó. Tài xế thừa nhận tối đó đã chở Vương Hưng Sinh cùng một người phụ nữ, đồng thời lúc đó nơi họ tới lại không phải xưởng xe, mà là thôn Ly Sơn nằm phía sau đường cái Bàn Sơn Cửu Môn Lĩnh.
Diệp Mông hỏi: “Hai người họ đi thôn Ly Sơn làm gì?”
“Thư ký của Vương Hưng Sinh là người Ly Sơn”, Lương Vận An trầm giọng nói: “Nhưng họ còn chưa tới thôn Ly Sơn thì Vương Hưng Sinh với thư ký đã cãi nhau một trận, sau đó liền xuống xe ở Cửu Môn Lĩnh. Đoạn đường đó vài năm trước nhóm người Lê Thầm đua xe luôn xảy ra tai nạn, do đó đã phong tỏa một thời gian dài. Năm nay mới thông lại đường, nhưng gần đây đang trong thời gian sửa chữa nên camera không hoạt động. Vì vậy chúng tôi không xác định được hai người Vương Hưng Sinh có từng tới thôn Ly Sơn không”.
Lương Vận Annói: “Tài xế nói rằng tối đó tâm trạng của thư ký rất kích động, hình như phát hiện Vương Hưng Sinh đã lừa cô ta”.
“Thư ký của Vương Hưng Sinh là người Ly Sơn? Về Ly Sơn bắt buộc phải đi qua xưởng xe và Cửu Môn Lĩnh đúng không?”
“Đúng vậy”.
Diệp Mông tự ngẫm nghĩ đến dần ra mồ hôi.
“Tôi nghĩ điều cư dân mạng nói không sai, thư ký của Vương Hưng Sinh có tình nghi rất lớn”.
“Nhưng nét chữ của di thư thì giải thích thế nào?”
“Nếu như thư ký là người tình thì cô ta muốn mô phỏng nét chữ của Vương Hưng Sinh cũng không khó, hoặc là dụ dỗ, uy hiếp anh ta viết chăng?”
Điểm này đáng để cân nhắc. Nhưng lượng thuốc ngủ trong người Vương Hưng Sinh thật sự lớn hơn rất nhiều so với thư ký, điểm này có được đề cập đến trong báo cáo pháp y.
Thật ra phía cảnh sát cũng đã triển khai điều tra đối với mối quan hệ cá nhân của thư ký của Vương Hưng Sinh, dù sao thì sự việc cũng coi như đã có manh mối.
Cuối cùng Lương Vận An nói với Diệp Mông qua điện thoại: “Vụ án này thật sự là do thư ký của Vương Hưng Sinh làm, hơn nữa nếu cô ta muốn thoát tội thông qua cách này, vậy vụ án của mẹ cô…”
Diệp Mông cầm điện thoại, cúi đầu cười, có chút nản lòng nói: “Có lẽ là tôi nghĩ quá nhiều rồi, có thể mẹ thôi thật sự tự sát, dù gì bà ấy cũng có bệnh trầm cảm.
Lương Vận An chỉ có thể dịu dàng an ủi cô: “Trước tiên đừng nôn nóng, vụ án này có tiến triển tôi sẽ lại nói với cô sau”.
Buổi tối, Diệp Mông với Lý Cận Dữ đang nói chuyện qua video call, đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa vội vàng. Diệp Mông ngồi dậy từ thảm trải sàn, tháo tai nghe nói: “Bé yêu, đợi tôi chút, chắc là đồ ăn tôi đặt tới rồi”.
Ở trên bàn Lý Cận Dữ đang giở cuốn sổ tay công nhân viên chức, vừa cúi đầu không để tâm lật lấy, vừa không ngẩng đầu lên nói với ống kính: “Anh trai khuyên em một câu, bớt ăn đồ đặt bên ngoài đi, không tốt cho sức khỏe”.
Cô đáp lại anh: “Vậy anh trai tới nấu cho em đi”.
“Về đi rồi nấu cho”. Anh nhàn nhạt mà trả lời, khóe miệng nhếch lên thoáng hiện nét cười nhạt, cười lên thì còn giống một đoá hoa đào hơn là hoa đào ngoài cửa sổ.
Diệp Mông không tin, không chút nể mặt mà đùa anh: “Xì, tôi chả tin, lần trước có xắt rau thôi cũng cắt trúng tay”.
Bên kia đầu dây, bà cụ ở phòng ngoài lớn tiếng gọi anh. Lý Cận Dữ tựa vào ghế, biếng nhác trả lời, đặt sách xuống rồi nói với Diệp Mông: “Cúp trước đây, chắc là bà nội đói rồi, tôi đi làm bát mì cho bà”.
“Đừng có để bà đói”, Diệp Mông thấu hiểu gật đầu: “Đi đi, bé yêu, hôn cái”.
Hai người vội vàng hôn qua màn hình, một người quay người đi làm mì cho bà cụ, người còn lại hôn xong thì vội vàng đứng lên đi mở cửa, đều quên tắt video call.