Châu Vũ vừa mở miệng đã bảo tiêu hết cái đồng hồ rồi, cậu bằng lòng xin lỗi Diệp Mông.
Vậy mà Diệp Mông nhận được lời xin lỗi của Châu Vũ vẫn kiên quyết báo cảnh sát, điện thoại cũng đã nhấc lên tới tai bị Lý Cận Dữ giựt lấy, Diệp Mông quay đầu nhìn anh, vừa định nói với anh sao lại có thể dung túng như vậy được! Chỉ nghe anh nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi nó.”
Hai người tựa vào cửa xe trước con hẻm u tối, Châu Vũ ôm một cái túi lớn màu đen trước ngực, run sợ co quắp lại ở góc tường, cảnh tượng như hai người lớn cướp bóc gì của nam sinh trung học trói gà không chặt.
Đầu hẻm thoảng phát ra mùi hôi thối nồng nặc, Châu Vũ cảm thấy mình sắp nghẹt thờ nhưng cậu ấm xa xỉ trông có vẻ sang chảnh trước mặt này lại hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, tới chân mày cũng không nhíu lại. Anh ta nhịn giỏi thật, Châu Vũ thầm nghĩ.
Lý Cận Dữ tuỳ tiện vứt điện thoại của Diệp Mông vào trong xe, khoanh hai tay trước ngực, chậm rãi lại hiếu kỳ mà hỏi: “Ngủ với chị nào mà phải tiêu ba trăm nghìn? Chú nói anh nghe đi, anh hơi không trải sự đời.”
Diệp Mông lập tức liếc anh, thấy ánh mắt anh đang nhìn siết lấy Châu Vũ, xem ra là tò mò thật sự.
Châu Vũ cúi đầu, miệng như dính phải nhựa cao su, bặm chặt lấy, không nói một lời. Cả người nó lúc này chỉ thiếu điều muốn tan vào đống nước cống trôi dạt đi.
“Theo như anh biết thì mấy chị bên này cũng chỉ ba trăm một đêm” Lý Cận Dữ nhìn cậu cười cười: “Nói khó nghe thì chú có tìm gái còn trinh thì cũng không cần tốn tận ba trăm nghìn đâu đúng không? Nhỉ?”
Nói xong, anh chầm chậm đứng dậy từ bên xe, bước từng bước đến phía Châu Vũ, Châu Vũ lập tức lùi về sau mấy bước.
“Chuộc thân giúp ai hả?”
“Cầm đi cá độ?”
“Chú tiêu tiền của anh thì sao cũng phải nói với anh đã rót mất vô đâu chứ?”
Lý Cận Dữ như một con sói cực kỳ kiên nhẫn lại hết sức phong độ, mỗi câu nói đều chậm rãi lại dồn ép ghê gớm.
Châu Vũ thấy không còn đường lui, ánh mắt dường như vẫn đang xem xét xem làm thế nào tìm cơ hội chạy thoát. Lý Cận Dữ nói một câu chặn đầu tại chỗ.
“Đừng có nghĩ nữa, anh mày đã biết hết đường tắt của hẻm đường Sính Lâm Động rồi, cũng biết được chặn chú ở đâu. Chạy nữa là hết vui đó, kiên nhẫn của anh có giới hạn thôi, nếu như chú không nói gì hết, vậy chúng ta báo cảnh sát, số tiền này không phải là ít, nếu chú lấy đi làm chuyện phạm pháp, mai mốt cảnh sát tìm tới anh, anh sẽ phiền phức lắm. Nói thật thì nếu không phải là chị ấy nhặt chú về, chú nghĩ là mình vẫn còn cơ hội đứng đây sao? Từ lúc chú trộm thuốc lá của anh thì đã vứt chú ra đường từ lâu rồi.”
Sao lại hỗn loạn đến vậy? Vì mọi con ngỏ ở hẻm đường Sính Lâm Động đều thông nhau hiếm thấy, nếu đứng trên cao nhìn xuống giống như một mê cung lớn, nếu như không phải người cực kỳ quen thuộc với địa hình sẽ rất dễ bị cắt đuôi. Vậy nên bọn mại dâm, khách làng chơi với hút chích ở đây lợi dụng mánh khoé, chẳng lạ lùng gì ở đây. Vậy nên dù cảnh sát có tới, tỷ lệ chạy trốn của họ vẫn cao.
Châu Vũ đương nhiên không tin, cảm thấy Lý Cận Dữ đang doạ mình, ôm túi đứng co ro ở góc tường, lấp bấp nói: “Người.. như anh, sợ là còn chưa tới đây bao giờ, sao lại thuộc đường ở đây như vậy.”
“Có nghe tới cung điện ký ức chưa?” Không đợi Lý Cận Dữ nói, Diệp Mông bước qua, vô cảm nói: “Cậu ấy coi bản đồ một lần là nhớ hết rồi, không cần tới đây. Vậy là em vẫn không nói đúng không? Bọn chị thật sự sẽ báo cảnh sát, không có doạ em đâu. Chị cũng không có kiên nhẫn gì mấy.”
Châu Vũ cuối cùng cũng lùi đến cạnh tường, hoảng loạn trong lòng, cuối cùng chầm chậmm trượt dần xuống đất như một đống bùn lầy, ôm lấy túi thấp giọng nói: “Em không có tìm gái bán hoa, em đến tìm một người được gọi là Dẫn Chân Đại Sư”.
...
Châu Vũ đúng là Lý Cận Dữ phiên bản nghèo khó, trừ việc nhà cậu không giàu như Lý Cận Dữ, họ đều phải chịu cảnh bạo lực gia đình như nhau. Cuối cùng Diệp Mông cũng biết được cái gì đã thôi thúc mình dẫn cậu về khi đó, thậm chí trong lòng vẫn luôn thoáng cảm thấy đây là một sự sắp đặt, thật ra lúc đó Thai Minh Tiêu có nói một câu, họ đều không hề chú ý, Châu Vũ có hơi giống Lý Cận Dữ. Đặc biệt là đôi mắt đó. Nhưng lại trùng hợp cậu không đầu thai tốt như Lý Cận Dữ, có thể thấy rõ sự u ám mềm mỏng.
Bố Châu Vũ là con nghiện cờ bạc, dăm ngày vài tháng lại đánh vợ đánh con, Châu Vũ có năm sáu đứa em trai em gái nhưng bố cậu chẳng đánh ai, chỉ đánh Châu Vũ và mẹ cậu. Vì Châu Vũ bẩm sinh trông khá nữ tính, tính cách lại yếu ớt, giọng nói cũng lanh lảnh như con gái. Nói trắng ra ẻo lã. Người trên trấn đều nói thằng bé này đầu thai nhầm, là báo ứng của bố nó, lại chế nhạo sau lưng rằng Châu Vũ không phải con ruột của bố cậu. Vậy là bố Châu thường xuyên đánh cậu xả giận. Năm Châu Vũ mười tuổi, bố phát điên đòi giết mẹ. Bố vô cùng dữ tợn nắm tóc mẹ hung hăng đập vào tường, mẹ khóc tới khàn cả cổ, dù bà có cầu xin tha như thế nào, bố cũng không chịu buông tha cho mẹ, thậm chí còn hết lần này đến lần khác nắm tóc mẹ đập mạnh vào tường. Âm thanh đó như có người cầm búa nặng nề đục tường, cậu không thể nào tưởng tượng được đầu của mẹ khi đó đau đến cỡ nào!
Mấy đứa em đều cảm thấy bố chỉ là xả tức vậy thôi, nhẫn nhịn là sẽ qua, không ai dám kêu lên. Dù gì trước giờ bố cũng chưa từng đánh chúng.
Châu Vũ rất tuyệt vọng, chỉ vì chỉ có mình cậu nghe thấy khóc thoi thóp xin tha của mẹ. Cũng biết là cậu biết bố đánh người đau đến cỡ nào. Tối đó Châu Vũ lén lút chạy ra ngoài báo cảnh sát, sau đó cảnh sát tới, mẹ gắng gượng nhặt được một mạng. Nhưng sau đó thì sao? Khi đó Châu Vũ chỉ mới mười tuổi không ngờ lại nói với cảnh sát mình muốn tố bố tội bạo lực nhưng mẹ cậu lại cứ im lặng không nói gì, như một cái xác khô không có nhiệt độ. Cảnh sát lúc ấy lại nào có để tâm tới lời nói của một đứa trẻ mười tuổi, chỉ hỏi han qua loa rồi đi.
Kết quả có thể tưởng tượng được, vì sự nhu nhược của mẹ, Châu Vũ lại bị bố vung tay đánh đến bán sống bán chết, đánh hẳn một tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, vừa đánh nó là thứ đĩ nhỏ hạ tiện. Mẹ vẫn không nói gì, cứ như đã chết vậy, Châu Vũ nghĩ mình có lẽ cũng đã chết vào đêm đó rồi.
Nhưng Châu Vũ không ngờ, lên đến cấp Ba, cơn ác mộng của cậu mới thật sự bắt đầu. Ban đầu là vì giọng nói lanh lảnh mà bị bạn học cười nhạo. Dần dần từ cười nhạo trở thành đùa giỡn ác ý. Bọn nó vui nhất chẳng qua là muốn thấy cậu lảnh lót gào lên: “Tụi mày có đủ rồi chưa!!”
Bọn chúng chọc tức cậu, bắt nạt cậu chẳng qua là muốn xem xem cái đứa ẻo lã như cậu nổi giận như thế nào. Niềm vui cả ngày của bọn nó chính là trò hề đến từ cậu. Đối với Châu Vũ, những thứ này vẫn chẳng là gì so với đòn roi của bố. Bọn chúng thích cười thì cứ cười, cậu cảm thấy nếu cậu đã khác loài, cậu nên sống ở tầng lớp dưới. Mãi cho đến một ngày, cậu có xung đột với một phú nhị đại.
Mà tên phú nhị đại này có vô số cách hành hạ người khác.
Phú nhị đại muốn tìm chút kích thích, bắt Châu Vũ đi trộm tiền, đi vén váy con gái. Còn quay video, đăng lên diễn đàn, khiến cậu biến thành mục tiêu công kích. Nếu Châu Vũ không đồng ý thì không nói nhiều lời kéo cậu vào toilet mà đánh, đánh xong lại trét bọt tiểu lên mặt cậu, nghiền mạnh hai chân. Nếu như cậu vẫn không đi, kế tiếp sẽ ấn đầu cậu vào toilet uống nước bồn cầu.
Mười bảy mười tám tuổi đáng lẽ phải là độ tuổi sáng lạng ngây thơ nhưng Châu Vũ lại từng bước bị con ác ma này đẩy vào vực thẳm.
Sau đó, Châu Vũ bị ép thôi học nhưng cái tật ăn cắp này có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, dần dần thành nghiện, Châu Vũ phát hiện mình không cai được nữa. Cậu thậm chí còn không biết mình đã trộm món đồ đó từ lúc nào nhưng cậu vẫn vô thức đưa tay cầm lấy.
Có một lần, cậu ở bên ngoài, trộm ngay đồ trên người vị “Dẫn Chân Đại Sư” này, kết quả vẫn bị bắt ngay tại trận. Lúc đó tay nghề cậu đó rất lão luyện, trước đây chưa từng thất bại. Đó là lần đầu tiên.
Dẫn Chân Đại Sư thấy cậu trẻ người non dạ, không tính toán với cậu, thậm chí còn nhọc công khuyên cậu quay đầu là bờ. Trước khi đi còn lấy từ trong túi ra một quyển sách tặng cậu.
Nghe đến đây, Lý Cận Dữ đang tựa trên xe gảy nhẹ tàn thuốc hỏi: “Sách gì?”
Cuốn sách này cậu luôn mang theo bên người, mỗi ngày gần như đều phải xem mấy lần, bên trông có rất nhiều câu thấm vào tận đáy lòng cậu nhưng Châu Vũ không biết có nên lấy ra không, chần chờ nhìn họ.
Lý Cận Dữ nhíu mày, hết kiên nhẫn.
Châu Vũ lập tức móc ra: “Là cuốn này, [Cửa].”
Cả cuốn sách đều màu trắng, không có thiết kế mở bìa, chữ in một chữ “Cửa” to tướng ở ngay giữa, thậm chí còn không viết cả tên tác giả. Thiết kế rất gọn gàng nhưng trông như sách lậu. Lý Cận Dữ tựa vào cửa xe cúi đầu, một tay đút túi, một tay cầm sách lật tới lui xem một lát, nhanh chóng cạn lời: “Uổng công chú còn từng đến trường, sách xuất bản phi pháp như vầy chú cũng coi được hả?”
Đương nhiên cậu biết đây là sách xuất bản phi pháp. Châu Vũ vừa định nói, bên cạnh lại có giọng nói chen vào.
“Sao tôi nhìn cuốn sách này cứ quen quen?” Diệp Mông giựt lấy cuốn sách.
Lý Cận Dữ lại cảm thấy có thể là mình kiến thức hạn hẹp, anh vẫn cố ung dung đứng tựa cửa xe, khoanh hai tay trước ngực, làm ra vẻ rửa tai lắng nghe: “Nào, hai người, nói anh nghe xem đây là tuyệt tác nhân gian gì vậy.”
Diệp Mông lật mấy trang dưới ánh đèn đường ngả vàng: “Không, tôi khẳng định tôi chưa có xem nhưng cái bao sách này hình như thấy ở đâu đó. Cậu đừng có ồn, để tôi suy nghĩ.”
Lý Cận Dữ sợ cô xem mù mắt, giựt cuốn sách lại, ném lại vào người Châu Vũ, tiếp tục tựa vào xe: “Sau đó thì sao, sao lại tìm cái người “Dẫn Chân Đại Sư” kia?”
Châu Vũ nói: “Dẫn Chân Đại Sư” nói con người sống phải có tí tín ngưỡng, không thể sống không rõ ràng như em. “Dẫn Chân Đại Sư” nói nếu em xem quyển sách này muốn nhập môn thì đến Sính Lâm Động ở Bắc Kinh tìm ông ấy.”
Lý Cận Dữ nói: “Vậy thì sao, đưa đồng hồ cho ông ta rồi hả? Phí nhập môn đúng không?”
Châu Vũ lắc đầu: “ “Dẫn Chân Đại Sư” là người tốt, ông ấy sẽ không đòi đồ của em, hơn nữa em chưa gặp được “Dẫn Chân Đại Sư”, người đến là một người đàn ông đầu troc, trông hơi giống “Dẫn Chân Đại Sư” nhưng em có thể xác nhận không cũng một người.”
“Đồng hồ thì sao?” Diệp Mông chỉ quan tâm cái này.
Châu Vũ nói với Lý Cận Dữ: “Em không có cố ý lấy đồng hồ của anh. Em chỉ muốn lấy sơ mi của anh mặc, lúc đó anh vứt trên máy giặt, em hoảng hốt nhét đại vào túi, lúc đi ra mở túi mới biết bên trong có kẹp đồng hồ anh. Người đàn ông đó nói trước khi nhập môn phải vứt một đồ vật đáng giá nhất trên người vào một cái khuông để thể hiện lòng thành tâm. Em không dám vứt đồng hồ anh, em mới bỏ ngọc bội mẹ em cho vào đó, kết quả đám người đó cảm thấy em không thành tâm, đuổi em ra, đồng hồ bị bọn họ lấy mất rồi.”
“Đi thôi, báo cảnh sát.” Lý Cận Dữ không nói nhiều, quay người lên xe.
Diệp Mông không lên theo mà cúi đầu tựa vào cửa xe không động đậy. Cô không nhúc nhích, Châu Vũ cũng không dám, cận thận đưa mắt quan sát cô. Cuối cùng Diệp Mông chỉ lạnh lùng liếc nhìn nó, không nói gì.
Cô mở cửa xe bước lên, lạnh lùng liếc nhìn nó: “Lên đi.”
Đợi người thứ ba ngồi vào, Diệp Mông ngồi một lát rồi nói với Lý Cận Dữ: “Tôi nhớ ra từng nhìn thấy cuốn sách này ở đâu rồi.”
Lý Cận Dữ quay đầu hỏi cô: “Đâu?”
“Chỗ mẹ tôi.” Diệp Mông nói; “Lúc đó sau khi mẹ tôi mất, trong số các di vật cảnh sát giao cho chúng tôi chính là cuốn sách này, được phát hiện trong xe của mẹ tôi.”
Lý Cận Dữ: “Mẹ cô có theo đạo không?”
Diệp Mông lắc đầu: “Khó nói lắm, bà ấy trông có vẻ không tin đạo lắm nhưng sau khi tôi đến Bắc Kinh học, thật ra trong nhà có chuyện gì xảy ra tôi không biết nhiều.”
Lý Cận Dữ không thèm quay đầu, chìa tay cho Châu Vũ: “Đưa sách cho anh.”
Châu Vũ ngoan ngoãn đưa tới.
Lý Cận Dữ cúi đầu lật lật.
Diệp Mông lái xe, thường thường liếc nhìn anh, ngay lúc này, dáng vẻ Lý Cận Dữ xem sách trông như lại quay về lúc ở Ninh Tuy. Anh xem sách, cô lại lăn ra bàn nhìn anh, đếm từng cọng lông mi rậm rạp của anh, nghịch tay anh.
Lúc đó anh vừa ngoan ngoãn vừa cợt nhã, không hề giống cái dáng vẻ dồn ép người khác ghê gớm như lúc này, như một con mèo nhỏ, có lúc chảnh choẹ có lúc quấn người.
Lý Cận Dữ lật lật mấy hồi, phát hiện không có gì bất thường, đều là một nồi canh tâm linh thập cẩm, cái loại có thể thấy khơi khơi trên mạng, mẹ của Diệp Mông bị lừa còn bình thường, thanh niên như Châu Vũ mà cũng có thể dính bẫy, anh khá bất ngờ ném lại cho cậu: “Thanh niên trẻ trung không lên mạng hả? Nếu chú muốn nghe cái kiểu tâm linh thập cẩm này, chị gái cạnh anh có thể viết cho chú mỗi phút ba cuốn.”
Diệp Mông liếc xéo: “Cậu đang mắng tôi đó hả?”
“Không có, khen chị đấy” Lý Cận Dữ ngồi thoải mái, lười biếng nhón chân, mí mắt khép một đường vòng cung lạnh lùng liếc cô, thậm chí còn trưng ra dáng vẻ thanh toán nợ cũ: “Chị nói chuyện giỏi lắm mà, không phải muốn giành lấy giang sơn cho tôi sao? Giang sơn đâu? Ở đâu vậy?”
Châu Vũ mù tịt, cậu lớn gan hỏi nhỏ: “Hai người có quan hệ gì vậy?”
Lý Cận Dữ vác bộ mặt đê tiện, chậm rãi nhìn ra màn đêm ngoài cửa xe: “Chú đoán xem.”
Kết quả, điện thoại Diệp Mông kêu lên, Thai Minh Tiêu gọi tới.
Đến lúc cô tắt máy, Diệp Mông tháo bluetooth xuống nói với Lý Cận Dữ: “Giờ tôi phải đi đón Câu Khải, để cậu với Châu Vũ trước của Cục Cảnh sát hả?”
Lý Cận Dữ: “Về Fenghuiyuan.”
Diệp Mông ngờ người: “Cậu không báo cảnh sát nữa hả? Đám người đó rõ ràng là tổ chức đa cấp.”
Lý Cận Dữ bình thản nhàn nhạt nói: “Chị đừng lo nữa, bận việc của chị đi.”
...
Hai người xuống xe, Lý Cận Dữ và Châu Vũ đứng trước cổng.
Trong vườn có mùi thơm thanh mát thoang thoảng của cây lựu, Lý Cận Dữ vừa ấn mở khoá vừa nói với Châu Vũ: “Có đồ gì cần dùng thì nói với anh một tiếng rồi hẵng lấy, còn ăn cắp lần nữa cho chú tới thẳng Cục Cảnh sát, anh giữ chú lại không phải để cứu rỗi chú, anh muốn gặp “Dẫn Chân”, chú nghĩ cách cho anh.”
Thật ra tính cách Châu Vũ rất gọi dạ bảo vâng, không đỡ nổi cái tính của Lý Cận Dữ, chỉ có thể gật đầu nói: “Em biết rồi.”
“Còn nữa, chuyện này đừng cho chị biết.” Lý Cận Dữ vừa vào phòng tắm vừa lười nhác dặn dò.
-
Lương Vận An không thể nào ngờ được cái anh trai camera nặc danh kia lại chủ động đến tìm mình.
Lương Vận An thầm suy nghĩ rất nhiều giả định, vị đại thần này chắc là một nhà kỹ thuật gầy như que củi, hoặc là cũng có thể là trạch nam hoang tưởng mặt đầy mụn, thậm chí có thể là ông chú đầu hói bụng bự.
Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ lại là người đàn ông anh tuấn trước mắt này, thậm chí dùng từ anh tuấn để tả còn rất khiêm nhường, trông anh rất gọn ghẽ, mảnh khảnh, mặt mũi lạnh lùng, đuôi mắt cong cong, trông cả người có chút cấm dục nhưng cười lên lại không cấm dục nữa.
“ Cảnh sát Lương, tôi là Lý Cận Dữ.” Anh chống khung cửa, lịch sự chào hỏi.
Lương Vận An cảm thấy hơi quen thuộc nhưng không lập tức nhớ được rốt cuộc đã nghe cái tên này ở đâu.
“Nhân chứng của vụ án mẹ Diệp Mông.” Anh lại thêm vào một câu.
“À! Là vụ này là vụ này” Lương Vận An chán nán vỗ đầu: “Tôi nhớ anh! À, Diệp Mông bảo anh đến tìm tôi à? Hai người có quan hệ gì?”
Lý Cận Dữ nói: “Vợ chồng.”
Lương Vận An chấn động há hốc: “Chẳng trách hôm đó cô ấy phản ứng dữ vậy.”
Lý Cận Dữ nói: “Tạm thời tôi không muốn để Diệp Mông biết chuyện tôi đến tìm anh vậy nên thầm mạo muội nhờ người liên lạc với anh.”
“Tại sao?”
“Vào rồi hãy nói.”
Hai người ngồi trên sofa, trong phòng vẫn còn một người. Lương Vận An ngẩn người hỏi Lý Cận Dữ: “Đây là?”
Lý Cận Dữ mặc bộ đồ ngủ thoải mái, hai tay đút túi: “Châu Vũ, chào hỏi đi.”
Châu Vũ tuân lệnh: “Chào cảnh sát Lương, em là Châu Vũ.”
...
Mặt trời chỉ còn một nửa, ẩn ở đằng trời, ánh sáng đỏ thẫm dần lặn xuống khoảng vườn, rọi qua tán lựu dày đặc, lặn xuống bóng cây thưa thớt loang lổ. Lương Vận An xem hết tất cả những tư liệu Lý Cận Dữ đưa, im lặng giây lát mới trịnh trọng nói: “Chuyện này quá lớn, tôi nghĩ phải báo cho Cục Cảnh sát thành phố xử lí.” Nói xong anh đưa mắt nhìn Châu Vũ, ánh mắt có hơi chú ý: “Nếu thằng nhóc này không nói dối, chuyện ở Sính Lâm Động cảnh sát chúng tôi có chú ý, chưa từng nghe tới biệt hiệu “Dẫn Chân Đại Sư.”
Châu Vũ bị nghi ngờ liền nôn nóng: “Em không có nói dối, em thề tất cả đều là sự thật.!”
Lương Vận An không quan tâm đến cậu, tiếp tục nói với Lý Cận Dữ: “Anh còn manh mối nào nữa không.”
Lý Cận Dữ liếc nhìn Châu Vũ, Châu Vũ tự động đi ra vườn. Lúc này anh mới nói: “ Đêm mẹ Diệp Mông tự sát, người đàn ông tôi nhìn thấy trên xe bà ấy chính là Vương Hưng Sinh. Nhưng tôi không muốn Diệp Mông biết chuyện này vì tối đó, Vương Hưng Sinh với mẹ cô ấy có xảy ra quan hệ.”
Lương Vận An giật mình: “Anh đã nhìn thấy?”
“Ừm.” Lý Cận Dữ cúi đầu nói.
Anh khom lưng, chống tay trên đùi, gục đầu rất lâu không nói gì, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Nói chính xác thì anh tôi đã nhìn thấy. Sau khi biết mẹ cô ấy chết, anh tôi không muốn báo cảnh sát, tôi không dám nói ra chuyện tôi không nhìn thấy nên lúc đó chỉ nói trên xe vẫn còn một người. Sau đó tôi nhìn thấy Vương Hưng Sinh ở nhà, sợ mẹ tôi sẽ gặp rắc rối nên nghe lời anh đi sửa lời khai.”
“Cảnh sát lúc đó chắc vui lắm” Lương Vận An hừ lạnh: “Bọn họ cầu còn không được kết án sớm.”
Lý Cận Dữ như không nghe thấy: “Mấy ngày nay tôi cứ lật đi lật lại cái cuốn xuất bản phi pháp này, đột nhiên phát hiện một chuyện, thứ mà cái đống hỗn tạp này muốn truyền bá luôn chỉ có một tư tưởng -- xoá bỏ nỗi sợ hãi của họ đối với cái chết. Đối với người bình thường, sau cái chết sẽ là địa ngục nhưng đối với những tín đồ này, sau cái chết có thể chỉ là một cánh cửa mở ra thiên đường. Với những người có vô số nổi sợ hãi với cuộc sống như Châu Vũ, mẹ Diệp Mông, liệu có phải đã bị cái tên “Dẫn Chân Đại Sư” này tẩy não, cái gọi là tìm kiếm tín ngưỡng chỉ là dẫn dắt họ tự sát.”
Lương Vận An cảm thấy suy luận của Lý Cận Dữ có hơi lớn, nghe tới tê cả da đầu: “Vương Hưng Sinh thì sao? Ông ta có tiền có thế lực, chắc là sẽ không bị cái tên “Dẫn Chân Đại Sư” này tẩy não. Vụ án của Vương Hưng Sinh có lẽ không liên qun tới “Dẫn Chân Đại Sư” này?”
“Không, vụ án của Vương Hưng Sinh càng kỳ lạ, giống như anh nói, ông ta có tiền có quyền thế, cũng không bị trầm cảm, không có lý do để tự sát. Camera ở hiện trường còn bị thay đổi, còn có chuyện ông ấy mất tích cả ngày mười bảy, tất cả dấu vết đều thể hiện rõ ông ta không đơn giản chỉ là tự sát. Tôi cứ cảm thấy dường như Vương Hưng Sinh muốn nói với chúng ta gì đó.”
...
Tối đó, Lương Vận An vội vã rời đi từ nhà Lý Cận Dữ. Hai ngày sau, anh ta gọi điện cho Lý Cận Dữ, giọng điệu kích động, khó che giấu cảm xúc: “Hôm qua chúng tôi đặc biệt cho người lại đến nhà Vương Hưng Sinh một chuyến, hay thật, trong nhà ông ta thật sự có cuốn sách xuất bản phi pháp đó. Còn có tin tốt nói cho anh biết, vì hai vụ án có quá nhiều điểm tương đồng, chúng tôi sẽ xin ghép án với vụ án của vợ anh, điều tra lại lần nữa.”
Lý Cận Dữ cúp máy, đứng trong vườn nhà, nhìn luồng sáng khoác lên cây lựu, trái tim nặng trịu bao lâu nay đột nhiên trong khoảnh khắc đó cứ như đã uống một viên thuốc an thần.
Châu Vũ lại có chút hốt hoảng chưa bình tĩnh được: “Vậy là nếu mà em nhập “môn” thì là đi tìm cái chết?”
Tuy là nói vậy cũng chả có ý nghĩa gì nhưng Châu Vũ cảm thấy bản thân kéo dài sự sống đến tận bây giờ cũng không dễ dàng gì.
Lý Cận Dữ tựa vào cửa, cúi đầu liếc nhìn cậu, quay đầu lại nhìn cây lựu kia, lười nhác gật gù: “Trước mắt thì là như vậy nhưng bất kể thế nào, anh vẫn phải gặp mặt vị “Dẫn Chân Đại Sư” đó. Cảm ơn chị đi, không có chị ấy chắc chú đã bị “Dẫn Chân” tẩy não rồi.”
-
Thứ sáu có một buổi đấu giá từ thiện, nghe nói là Lý Lăng Bạch cố ý tổ chức để bù cho lần ra giá trượt “Trường Chung Đỉnh’ lần trước. Nghe nói Lý Trường Tân và Lý Cận Dữ cũng có mặt.
Buổi sáng vừa vào văn phòng, Thai Minh Tiêu đã vứt thiệp mời chói rọi trên bàn làm việc của Diệp Mông: “Bán đấu giá từ thiện, Lý Lăng Bạch lại tới lấy lại dư luận rồi.”
Diệp Mông lười nhác ngẩng trên ghế giám đốc, lật tới lật lui cái thiệp: “Tôi tò mò ghê, nhà họ Lý rốt cuộc giàu tới cỡ nào? Năm ngoái một năm mà đã mở ba mươi buổi đấu giá từ thiện ở toàn quốc, đồ cổ bây giờ làm ăn dễ vậy hả?”
Thai Minh Tiêu đặt mông lên bàn làm việc của cô: “Ví dụ cho cô dễ hiểu, nhà của tôi với Câu Khải cộng lại có khi còn chưa được phân nửa nhà họ Lý. Lý Trường Tân vốn đã có một phần tư dòng máu Anh Quốc, ông ấy lịch lãm hơn Oliver nhiều, sắp tám mươi rồi vẫn phong độ ngời ngời.”
“Tôi hỏi là đồ cổ dễ làm ăn vậy sao? Anh lại tám chuyện huyết thống với tôi? Diệp Mông buồn cười nhìn anh.
Thai Minh Tiêu thở dài: “Cô nghĩ đổ cồ Trung Quốc chỉ có ở Trung Quốc thôi sao? Cái mớ từ lâu lưu lạc ra nước ngoài mới là báu vật lớn, hơn nữa là quốc bảo ở nước ta, phải nộp vào ngân khố nhà nước đấy, ở trong tay người nước ngoài mới thật sự được tư hữu hoá, vậy nên vì sao mà bọn họ dễ kinh doanh đồ cổ, vì Lý Trường Tân có bối cảnh nước ngoài chứ sao.”
“...”
Thai Minh Tiêu lại nói: “Tôi nghe nó tối nay nhà họ Lý có đại chiến. Lý Lăng Bạch muốn tiếp nhận cổ phần từ trong tay Lý Trường Tân nhưng Lý Trường Tân đem toàn bộ cổ phần trong tay giao hết cho con trai lớn, Lý Lăng Bạch không lấy được một cắc, dư lại vẫn còn mười lăm phần trăm cô phần, cô đoán xem cho ai?”
Diệp Mông nhíu mày.
“Lý Cận Dữ đấy, từ giờ về sau cậu ta sẽ là công tử giàu nhất Kinh thành rồi.” Thai Minh Tiêu cảm thán từ tận đáy lòng.
“Công tử giàu nhất cũng chỉ có bao đó cổ phần thôi hả?”
“Em gái” Thai Minh Tiêu trưng ra bộ mặt nhìn thấy người không hiểu sự đời: “Tuổi chúng ta như vầy, đa phần người lớn ở nhà đều còn, cho là vào công ty tiếp quản sự nghiệp gia đình cũng toàn bị người lớn quan sát, ít có ai quăng thẳng cổ phần như ông ngoại Lý, hơn nữa còn quăng thẳng cho cháu.”
Thai Minh Tiêu vỗ đầu, bỗng nảy ra ý: “Tôi phải nhanh chóng nói Ương Ương nắm bắt thời cơ.”
Diệp Mông căng cả tai: “Ương Ương gì?”
Thai Minh Tiêu: “Thai Ương Ương, em gái tôi, nếu không phải năm đó tôi sợ em gái tôi yêu sớm nên quấy rối thì tụi nó đã thành đôi rồi, Lý Cận Dữ vì chuyện này mà còn ôm hận với tôi nhiều năm lắm đấy.”