Thành tích vòng thứ hai của Lý Cận Dữ là bảy phút mười lăm giây, kỷ lục mới được ra đời. Kết quả này giống như một cục than nóng ném vào trong nước hồ lạnh giá, nước bắn tung tóe, cảnh vật nổ tung. Đám Tiểu Khai nhà giàu kia đột nhiên hưng phấn, đầu dây thần kinh như bị người ta châm ngòi dẫn lửa, ánh lửa lách tách nổi lên trong đầu, đáy mắt lóe lên sự xúc động nóng lòng muốn thử, ào ào bắt đầu xắn tay áo lên.
Đêm khuya của Cửu Môn Lĩnh, đỉnh núi thần bí, sương mù dày đặc lượn lờ, như bị người ta quay đầu dội cho một chậu nước sôi nóng hổi, bắn tung tóe giống như cả đỉnh núi đều đang sôi trào. Tiếng chân ga liên tiếp ầm vang rất lâu không dứt mà lượn vòng ở đỉnh núi, họ như đang phát tiết, lại như đang quẩy hết mình chúc mừng sự thức tỉnh của chúa sơn lâm hay sự trở lại của chàng trai bóng tối.
…
Cứ thế cho đến khi mọi người đều đã thỏa chí, cuối cùng máu sục sôi trong cuộc đọ sức từng chuyến từ từ hạ nhiệt.
Lý Cận Dữ không chịu đưa Diệp Mông đi chơi nữa, dựa vào một bên thờ ơ lạnh nhạt nhìn mấy vòng. Diệp Mông cũng không mở mồm xin anh, tự mình chịu đựng. Lý Cận Dữ lại không nỡ thấy bộ dạng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục này của cô. Một vòng cuối cùng, Lý Cận Dữ vẫn không nhịn được bảo Lê Thầm ném cho anh chìa khóa xe. Anh tựa vào xe, lười biếng nhận rồi nói với Diệp Mông: “Đi, vòng cuối cùng”.
Ngay lúc đó, Lý Cận Dữ thật sự hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là ánh mắt ngưỡng mộ của phụ nữ, thoạt nhìn tưởng chừng như yêu thích anh hơn bất cứ lúc nào. Anh mở cửa vào xe, không biết một luồng khí từ đâu tới: “Tôi có tài đức gì mà có thể thấy được kiểu ánh mắt biểu lộ thế này của chị với tôi chứ”.
Anh vừa nói, vừa chuyển số với biểu cảm không thích cho lắm, cứng rắn nói: “Vòng cuối, sau đó tôi không quan tâm chị xin thế nào cũng vô ích”.
Diệp Mông bình tĩnh như thường mà ném ra câu: “Vậy nếu như tôi đồng ý dùng miệng giúp cậu thì sao?”
“Cảm ơn, tôi không có nhu cầu đó”, Lý Cận Dữ không nhìn cô mà nhìn bên ngoài cửa sổ, lơ đãng mà nói: “Chị muốn mấy vòng?”
Diệp Mông cười đau cả hông.
Ba giờ sáng, mọi người vừa mệt lử vừa buồn ngủ vừa đói mà trở về xưởng xe của Lê Thầm.
Thai Minh Tiêu vừa mới điên cuồng mắng Lê Thầm trên xe, giọng nói cũng đã khàn đi, cả tinh thần và sức lực đều rã rời mà ngã xuống ghế sofa, cầm một cái gối ôm kê đầu, lớn tiếng hét: “Tôi đói quá! Có người cho ăn không!”
Tiếng mệnh lệnh này vừa ra, xung quanh hưởng ứng, mọi người ào ào tỏ vẻ đều đói.
Lê Thầm vừa vào cửa còn chưa có đặt chân, cả một xưởng xe to như thế, ngang qua toàn “thi thể”. Anh ta không nói lời nào đạp một phát vào Thai Minh Tiêu gần cửa nhất: “Cậu đang nằm lên gối ôm của vợ tôi!”
“Ngạo mạn”. Thai Minh Tiêu nhắm mắt khinh thường mà rút cái gối dưới đầu ném cho anh.
Lê Thầm lại hung hăng đạp anh ta cái nữa.
Thai Minh Tiêu lập tức ôm đầu xin tha: “Anh à, em sai rồi, sai rồi, nướng chút thịt giúp bọn em đi, tất cả đều đói chết rồi!”
Lê Thầm nuốt giận vào bụng, lại đạp anh ta cái nữa, không thèm quay đầu: “Cút”.
Vừa về tới xưởng xe địa thế bé nhỏ, Cửu Môn Lĩnh đối điện dường như trở thành một ngọn núi cao không thể với tới. Con đường quanh co mà bọn họ vừa mới điên cuồng gào thét cùng tùy ý phóng vút lên kia giống như một cái thang trời uốn quanh, khuất sau sương mù dày đặc, tầng mây lững lờ trôi, lúc ẩn lúc hiện, tựa như cảnh tiên huyền bí.
“Hóa ra núi này cao như vậy?” Diệp Mông nhìn những chiếc xe chạy như bay kia, trong lòng bất giác có chút nghĩ lại mà sợ, lẩm bẩm nói.
Hai người chưa vào xe, Lý Cận Dữ dựa vào cửa xe hút thuốc nhìn cô, cúi đầu phủi tàn thuốc: “Sợ à?”
“Nhìn như vậy cũng có chút”, trong lòng Diệp Mông vẫn còn sợ: “Rất cao đấy, cậu nhìn đi, đỉnh núi cũng sắp đâm tới mặt trăng rồi. Đột nhiên tôi cảm thấy, tôi vừa mới nhặt mạng về”.
Lý Cận Dữ không nhìn xuống dưới dựa cửa xe cười nhìn cô, giống như không hề để ý ngọn núi này, chỉ bình thản hỏi: “Đói không?”
Diệp Mông bỗng lại cảm thấy dáng vẻ vênh váo này của anh cũng khá hấp dẫn, trong lòng nai nhỏ lại bắt đầu đụng vào tường, đói bụng nói: “Hơi”.
“Ăn thịt nướng không?”
“Ở đây sao?” Diệp Mông nghĩ không ổn lắm: “Bọn họ đều ở đây đấy”.
Lý Cận Dữ lại chỉ quan tâm: “Muốn ăn không?”
“Ăn”. Diệp Mông không hề do dự nói, cô còn chưa ăn bữa tối, lúc này thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng. Thật ra lượng oxi tiêu hao rất nhiều, cô đói đến mức đau dạ dày luôn rồi, vùng quanh đây lại không có quán ăn đêm.
“Ừ, đợi chút”. Anh nói.
Diệp Mông nghĩ là đợi lát nữa họ ngủ rồi, lén nấu chút thì sẽ không bị ai phát hiện. Không ngờ Lý Cận Dữ vừa cúi đầu lấy chân dí lửa còn đang trên mặt đất của hai ba điếu thuốc hút xong, vừa lớn tiếng xông vào trong cửa vừa hô: “Có ai muốn ăn thịt nướng không?”
Vừa hô thì người người đồng ý. Mọi người giơ tứ chi chân lợn nhỏ hết ăn lại nằm gào khóc đòi ăn, giọng nói vang lên từ bên trong.
“Tôi!”
“Tôi!”
“Tôi!”
“Tôi tôi tôi tôi!”
Vì để quang minh chính đại nướng vài xiên cho cô, Lý Cận Dữ gần như đã đút cho tất cả mọi người ăn. Thai Minh Tiêu đần độn mở miệng, cứng nhắc mà muốn Lý Cận Dữ nhét từng miếng nấm vào đầy mồm anh ta, Diệp Mông tức đến muốn cho anh ta một đập ngất đi.
Áo sơ mi của Lý Cận Dữ đã quá bẩn, anh mở hẳn cổ áo và xắn ống tay lên, chỗ ngực lộ ra một mảng da lớn sạch sẽ, thắt lưng cũng đã tụt xuống một nửa tới bên ngoài quần âu. Điều kỳ lạ đó là, Diệp Mông lại không hể cảm thấy lôi thôi lếch thếch một chút nào, thậm chí còn có ý nghĩ muốn ấn anh xuống sofa hung hăng mà hôn, nhất là cái yết hầu rõ ràng cùng sắc bén kia, khi nói chuyện đùa giỡn với Thai Minh Tiêu cứ lăn lên lăn xuống, lờ đờ đến kỳ cục.
Diệp Mông ngồi bên cạnh anh, rất nhiều lúc Lý Cận Dữ đều nhìn cô, thỉnh thoảng nhìn khay thịt nướng lật giúp bọn họ rồi quay người tiếp tục chăm chú nhìn cô, nhưng lại cứ tiếp tục trò chuyện với Thai Minh Tiêu đang nằm bất động như con lợn chết ở sau sofa.
Mí mắt trên dưới của Thai Minh Tiêu đang đánh nhau, hoàn toàn không biết hai người này đang tán tỉnh nhau không để anh ta trong mắt, trong mồm vẫn nhai nhồm nhoàm chưa khép.
“Lý Cận Dữ, cậu đi xem hộ Thai Ương Ương đang ở đâu?”
Lý Cận Dữ nhìn cô gái đang ngủ rất thoải mái trên đất, tướng ngủ giống hệt Thai Minh Tiêu, không có cảm xúc gì nói: “Ở dưới chân anh”.
Gần như tất cả mọi người đều đã ngủ, ngoại trừ bên cạnh có bốn năm thanh niên hết sức chăm chú chơi game trên chiếc sofa, những người còn lại đã nằm ngổn ngang một đống. Đám Tiểu Khai nhà giàu này thật ra khá thú vị, thỉnh thoảng cũng có người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không chấp nhận được một đống người giống như “thi thể” cùng nhau nằm ngổn ngang hỗn loạn như thế. Ngay cả khi buổi đêm lái xe về thành phố, phần lớn đều đã quen với cách sống kiểu này của người trẻ tuổi.
Thai Ương Ương đã nhập hội với bọn họ từ nhỏ, lại càng quen hơn. Lại còn ngủ ngon hơn so với ở nhà mình. Chỉ là dáng ngủ có chút không được đẹp cho lắm, cô ta còn mặc váy nữa. Diệp Mông đắp từng chiếc áo khoác chất thành một đống hỗn loạn của đám con trai trên sofa cho từng người trong đám cô gái nhỏ kia.
Thật ra hôm nay Thai Ương Ương không ngủ ngon lắm, tuy cô ta cũng buồn ngủ không chịu được. Gần trước lúc ngủ luôn cảm thấy còn có chuyện chưa làm, lúc ngủ cảm giác trong đầu có một sợi dây cứ đang treo, giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác có người đắp áo cho mình. Vừa mở mắt không ngờ là Diệp Mông, ngay sau đó lại ngửi được một mùi hương, trong nháy mắt cơn buồn ngủ đang tan đi gần hết, dụi con mắt ngồi dậy: “Chị gái, sao chị không ngủ à”.
Diệp Mông nói: “Chị đi ngay đây, bọn em đừng ngủ trên đất, dễ bị nhiễm lạnh”.
“Vâng”. Thai Ương Ương giống như đột nhiên nhớ tới chuyện mình chưa làm, dụi đôi mắt liền ngừng lại.
Lại nghe Diệp Mông nói: “Có muốn dậy ăn chút gì đó không?”
Chút suy nghĩ đó của Thai Ương Ương lại bay tới Yavadvipa, không ngừng liên tục gật đầu: “Có ạ, có ạ”.
Diệp Mông: “Bên kia Lý Cận Dữ còn có thịt nướng còn thừa, họ không ăn hết, bảo đám bạn của em cũng dậy ăn chút đi”.
Thai Ương Ương nhìn người con trai cởi cúc áo sơ mi bộ dạng uể oải trên sofa, mắt lập tức sáng lên: “Anh trai thật đẹp trai”.
Diệp Mông: “…”
Đám bạn của Thai Ương Ương vừa mở mắt, cũng là phản ứng kiểu này. Lý Cận Dữ cái người con trai này thật sự là cực phẩm chết tiệt.
Lý Cận Dữ đã mang hết toàn bộ đồ nướng xong cho đám chị em này, lại thản nhiên dặn dò: “Nếu không đủ trong tủ lạnh còn có vài xiên thịt dê có thể lấy nướng, không biết thì có thể gọi tôi, đừng làm loạn chỗ này”.
Đám Thai Ương Ương đều đồng loạt ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc lại vừa như giã tỏi, ánh mắt sáng lên: “Anh trai, anh đi ngủ à?”
“Tôi đi ra ngoài hút thuốc”, Lý Cận Dữ mò lấy điếu thuốc cùng bật lửa trên bàn, cầm trong tay, vừa cúi đầu cài cúc áo thứ tư vừa nói: “Mấy người ăn xong rồi lên tầng hai mà ngủ, trên đấy có sofa, con gái thì đừng ngủ trên đất”.
Đợi anh đi xa, đám chị em xì xào lâm râm, xô đẩy nhau, phấn khích mà nhỏ giọng bàn luận xôn xao: “Anh trai ngầu thật, tớ cảm thấy anh ấy còn ngầu hơn thần tượng của cậu, nếu anh ấy ở trong giới giải trí hỗn loạn, chắc sẽ rất nổi tiếng nhỉ?”
“Có phải anh ấy không quá thân với chúng ta nên mới vậy không, Ương Ương, khi anh ấy ở riêng với anh trai cậu cũng thế này à?”
Thai Ương Ương cắn nấm nhỏ: “Vốn anh trai là như vậy mà, dường như anh ấy không thích gì cả, cũng không có thứ gì đó đặc biệt chán ghét. Nói chung là cảm giác rất tẻ nhạt, rất cô độc”.
“Rất khó tưởng tượng một người lãnh đạm như anh ấy khi yêu sẽ trông thế nào”.
“Ương Ương, cậu còn định tỏ tình không?”
Thai Ương Ương không tim không phổi mà nhai cái nấm nhỏ Lý Cận Dữ nướng. Thật ra đồ anh ấy nướng không ngon lắm, dễ nhận thấy là từ nhỏ cũng chưa từng làm những việc này. Nhưng Thai Ương Ương vẫn ăn phần cháy: “Để suy nghĩ lại đã, tôi đột nhiên cảm thấy mình không hợp”.
Giọng nói vừa dứt, có một cô em gái từ trong phòng vệ sinh đi ra, vẻ mặt lo lắng nhìn vài người: “Tôi tôi … hình như vừa mới nhìn thấy anh trai lại đi tìm chị gái”.
“Không phải anh trai nói đi ra ngoài hút thuốc sao?”
“Không biết, tôi không nhìn rõ, nhưng hình như tôi nhìn thấy anh trai đóng cửa rồi”.
“Không có chuyện gì đấy chứ, chị gái đã kết hôn rồi, anh trai có thể chỉ là vào lấy đồ”.
“Mấy người đang nói gì vậy”. Một giọng nói khàn đột nhiên vang lên.
Tất cả đều giật mình, quay đầu nhìn thì là Thai Minh Tiêu trên sofa đã tỉnh, vài người vội vàng vuốt ve trái tim nhỏ bé hồi hộp của mình: “Dọa chết em rồi, là anh Cận Dữ, lại đi tìm chị gái Diệp Mông rồi”.
“Ồ, để một trăm tám mươi quả tim của em xuống đi”, Thai Minh Tiêu lại uể oải nằm lại, yên tâm mà nhắm mắt: “Anh tưởng chuyện gì chứ. Hai người họ không thể nào, mấy em đừng nhiều chuyện ở đây nữa đi, Diệp Mông rất yêu chồng cô ấy. Hơn nữa, đám anh em của anh cũng không phải bị điên. Với điều kiện này của cậu ấy, vẫy tay muốn phụ nữ gì mà không có, lại nhìn trúng phụ nữ đã kết hôn chứ”.
Lời này như một liều thuốc trấn an, tất cả mọi người dường như đều được tiêm thuốc an thần, đồng thời còn sâu sắc cho là đúng mà liên tiếp gật đầu.
Không ngờ, cô em gái kia chợt nhớ ra, ánh mắt nhìn quanh một vòng rồi nhỏ giọng nói: “Hai người họ hình như vào phòng Ương Ương đặt camera?”
Các cô gái vỗ đùi: “Fuck, thật sao? Ống kính ở trong điện thoại Ương Ương đúng không? Không đúng, Ương Ương không mở ống kính chứ nhỉ?”
“Đúng vậy, tôi không mở”. Thai Ương Ương nói.
“Tôi đã mở rồi. Lúc đó ở Cửu Môn Lĩnh không phải Ương Ương nói cô ấy không cam tâm còn muốn thử chút sao, tôi đã đặc biệt vội vàng quay về mở, tôi sợ tới khi đó thì không kịp”. Một cô gái nhỏ trong đám giơ tay nói.
Thai Minh Tiêu im lặng mà lật người: “Mấy người thật nhàm chán, nếu hai người họ có chuyện, tôi sẽ chặt đầu mình xuống làm bóng cho mọi người đá”.
Thai Ương Ương cũng nói: “Vẫn là đừng đi, ngộ nhỡ anh trai nói chuyện gì quan trọng với chị gái thì không hay cho lắm”.
Diệp Mông tìm nửa ngày cũng không tìm được cái đôi giày cao gót mình đã tháo ra lúc đổi giày.
Không biết ai xách vào phòng này. Cô vừa đi vào, Lý Cận Dữ bước vào theo ngay sau rồi đóng cửa. Áo sơ mi lười biếng vắt bên ngoài quần tây, dựa vào khung cửa từ trên cao nhìn cô thay giày.
Hai người không nói lời nào, nhưng Diệp Mông nhìn ánh mắt anh cũng biết người này vào muốn làm gì.
Cô cảm thấy trong mắt anh có lửa, từng chút một chậm rãi bò tới lên người cô, thậm chí cô cũng không tìm được nguồn lửa, ngấm ngầm nướng khiến cô cảm thấy càng lúc càng chín, trái tim như bị ai bóp chặt không thở nổi. Cô cảm thấy còn ở đây lâu thì sẽ xảy ra chuyện.
Ống kính camera vẫn bị Thai Ương Ương mở ra. Bởi vì Câu Khải khi nghe thấy động tĩnh đã đứng dậy bảo cô ta mở dữ liệu sao lưu đám mây ra xem.
Thai Minh Tiêu vẫn im lặng mà nằm trên sofa, vẻ mặt khinh thường cùng phỉ nhổ: “Mấy người không tin Diệp Mông thì cũng phải tin bé khờ chứ”.
Lời còn chưa dứt, xung quanh toàn bộ đều là tiếng hít khí lạnh.
Cô em gái cảm thấy da đầu đang nhảy dựng lên, thần kinh toàn thân tê dại, che miệng lại, mắt trợn to khó có thể tin: “Hai người họ đang hôn nhau sao?”
Thai Minh Tiêu như gặp sét đánh, đầu óc lập tức tỉnh táo, nhảy bật lên từ trên sofa.
Câu Khải hút thuốc, mặt đen như đáy nồi: “Mở tiếng đi”.
Sau khi mở giọng nói, toàn bộ cảnh tượng trở nên đặc biệt ngon miệng ướt át. Bởi vì có thể nghe thấy tiếng hôn của hai người. Vì phòng đó yên tĩnh đến gần như có thể nghe thấy âm thanh tằm ăn lá dâu. Mỗi lần họ trao đổi nước bọt cùng tiếng rên rỉ rất nhỏ phát ra khi môi lưỡi chuyển động đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Trong cảnh tượng, hai người kia liều chết triền miên ở cửa. Mười ngón tay của Lý Cận Dữ giơ cao mười ngón tay của cô đè chặt trên đầu khung cửa, nhắm mắt hôn cô. Không phải kiểu dò xét dịu dàng, mà là vô cùng bá đạo thậm chí còn mang theo sự câu dẫn thi vị của sắc và tình. Môi hai người mở rất rộng, như thể đang nuốt chửng lấy nhau. Diệp Mông giống như có chút giả bộ từ chối, vừa sợ bị họ phát hiện, lại vừa không thể kháng cự nổi sự câu dẫn trắng trợn của Lý Cận Dữ. Thấp giọng xô đẩy.
Lý Cận Dữ thấp giọng nói: “Lần sau đừng mặc thế này nữa”.
“Tại sao?”.
“Tôi muốn khoét mắt họ”.
Thai Minh Tiêu liên tục chửi fuck mười câu, cũng không thể diễn tả được sự chấn động sâu sắc trong nội tâm anh ta lúc này. Tất cả mọi người đều sâu sắc phát huy thành ngữ ngây ra như phỗng này.
“Điên rồi điên rồi. Nghe đi. Giọng nói ngang ngược này, ai không biết còn tưởng cậu ta là chồng hợp pháp”.
“Lý Cận Dữ cũng thật dám làm đấy, người đã kết hôn cũng không bỏ qua, khốn kiếp”.
“Làm sao đây làm sao đây”.
Thai Minh Tiêu lo đến mức như kiến bò trên chảo nóng, Thai Ương Ương vẻ mặt bình tĩnh: “Anh trai hôn gợi cảm quá đi mất”.
Hai người trong cảnh tượng dường như cuối cùng cũng rời khỏi môi nhau, đám chị em nhìn đến mặt đỏ tim đập, nai con đi loạn, hồn xuất ra khỏi xác. Sau đó một tay Lý Cận Dữ chống lên tấm cửa, một tay lơ đễnh mà đùa vành tai Diệp Mông, nghe sự lãnh đạm của giọng anh, nhưng lại nói thẳng: “Lát nữa đi với tôi chứ?”.
Lý Cận Dữ quyết tâm muốn câu dẫn Diệp Mông vượt quá giới hạn đây mà.
Thai Minh Tiêu lo tới vò đầu bứt tai, hận không thể đánh lên cái đầu lạnh của Câu Khải: “Khốn kiếp, đây mới gọi là đào chân tường! Đào chân tường chuyên nghiệp! Đào một phát trúng luôn!”