Cùng Tâm Mộng Hồ trầm mặc ngồi một buổi chiều, Phượng Tĩnh Xu luôn cảm giác mình giống như đã quên chuyện gì, nhưng lại nhất thời không nhớ ra.
Cho đến khi trong Thấm Xu Văn phát ra từng đợi nóng bỏng, nàng mới nhớ ra Hoa Ngọc Dung còn ở trong Thấm Xu Văn!
Vội vàng trở lại phòng, lại len lén chạy ra khỏi phủ tể tướng, đi tới Hảo Mộng lâu, biết được Phượng Duy Tĩnh đã đi ra ngoài một mình, Die nd da nl e q uu ydo n Phượng Tĩnh Xu muốn một gian phòng hảo hạng, sau khi tiến vào tiện tay bày kết giới, sau một hồi ánh sáng tỏa ra mãnh liệt, Hoa Ngọc Dung đã lẳng lặng nằm trên giường.
Vẫn là một thân áo trắng, sắc mặt đã không còn trắng bệch ban đầu, hai gò má hồng hào, nhìn kỹ, da thịt Hoa Ngọc Dung lại mềm mại nhắn nhụi hơn trước kia, cả người cũng bởi vì đắm mình trong tiên khí trong Thấm Xu Văn mà nhiễm phải khí chất thần tiên, trở nên phiêu dật mà xuất trần.
Phượng Tĩnh Xu vỗ vỗ mặt của Hoa Ngọc Dung, bàn tay trắng nõn nhỏ bé lại không nhịn được sờ soạng trên gương mặt trơn nhẵn đó hai cái. Thật may là cửa đã đóng hơn nữa còn bày kết giới, nếu không một màn này bị người ngoài nhìn thấy gây ra kinh thế hãi tục thế nào, nữ sắc lang đó...... đang ăn đậu hũ non của mỹ nam đang ngủ......
Trong khi Hoa Ngọc Dung đang ngủ say bỗng nhiên thấy bị cảm giác lúc nặng lúc nhẹ trên mặt làm tỉnh, cảm giác ngứa ngáy này khiến hắn không khỏi cau mày lại. Từ từ mở mắt, chống lại gương mặt xinh đẹp với vẻ ngạc nhiên, hai gương mặt gần sát nhau như thế, đến hơi thở của nhau cũng có thể nghe thấy
Phượng Tĩnh Xu cũng không nghĩ tới Hoa Ngọc Dung sớm tỉnh lại như vậy, nàng kinh ngạc ngừng bàn tay sỗ sàng lại, cứ như vậy mắt cũng không chớp nhìn Hoa Ngọc Dung, thật lâu.
Cho đến khi cặp mắt đen láy kia nổi lên làn sóng gợn lăn tăn, Phượng Tĩnh Xu mới giật mình ngồi thẳng lên, cầm bàn tay không quy củ của mình, lúng túng ho hai tiếng. Thật là, người ta ngủ thiếp đi ăn đậu hũ thì không trách, thế nhưng, dieendaanleequuydonn người ta tỉnh còn dám trắng trợn mà sờ, rõ là...... thấy sắc nảy ý xấu! Phượng Tĩnh Xu thóa mạ bản thân ở trong lòng.
"Ta...... Đây là đâu?" Hoa Ngọc Dung chần chờ mở miệng, giọng nói vốn khàn khàn giờ phút này lại khiến Phượng Tĩnh Xu có một loại cảm giác hoa đảo nở, chỉ cần nghe hắn nói chuyện, đã cảm thấy hương vị ngọt ngào trong miệng, nhìn vào trong mắt của hắn, lại còn có đóa hoa đào không ngừng lộ ra.
Cái gì chứ, vốn đã đủ phong lưu phóng khoáng rồi, sao lại vào Thấm Xu Văn một lần, đi ra lại càng thêm hoa đào nữa rồi? Chẳng lẽ nguyên nhân là vì cây đào kia? Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ, lại bĩu môi, không trách được vừa rồi nàng thất thường, thì ra nguyên nhân là nam nhân họ Hoa nào đó nhiễm phải ho đào. Trong lòng Phượng Tĩnh Xu vì mình sắc mà một tìm cái cớ.
"Chúng ta đã đến Hí Triều quốc." Phượng Tĩnh Xu ngồi trên ghế dựa cạnh giường, "Bây giờ đang ở trong khách điếm Hảo Mộng lâu ở Long Hải thành."
"Ách, đến rồi sao!?" Hoa Ngọc Dung kinh ngạc hỏi, "Dường như ta chỉ mới ngủ một giấc thôi mà? Sao tỉnh dậy đã đến Long Hải thành rồi?"
"Một giấc? Ngươi chỉ ngủ một giấc, thế nhưng một giấc cũng rất dài rồi, " Phượng Tĩnh Xu đùa cợt nói, "Ngươi đã ngủ chừng một tháng rồi."
"A, lâu như vậy sao!?" Hoa Ngọc Dung xin lỗi gãi gãi đầu, "Ta nhớ được ta...... Ah, không đúng, ta bị người chém một đao trong quân doanh......" da.nlze.qu;ydo/nn Hoa Ngọc Dung động động cánh tay, "Sao không cảm thấy đau chứ? Khi nào thì đã khỏi rồi?"
Vừa nhắc tới chuyện này, ánh mắt Phượng Tĩnh Xu liền tối lại, chậm rãi nói: "Thương thế của ngươi đã sớm tốt rồi, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại."
"A? Thật ư!" Hoa Ngọc Dung ngạc nhiên nhìn bản thân, thật không có vết sẹo! Ngay cả vết sẹo trước kia không cẩn thận bị thương cũng biến mất! "Trời ơi, là ai chữa trị cho ta? Dùng là thuốc gì vậy? Thật là quá thần kỳ!"
"Trước không nói chuyện chữa thương cho ngươi, ngươi trả lời ta trước đi" Phượng Tĩnh Xu nghiêm nghị hỏi, "Ngày đó khi thích khách tới sao ngươi không phản kích? Không phải ngươi biết võ công sao?"
Hoa Ngọc Dung sững sờ, nói: "Là ai nói cho nàng biết ta có võ công?"
Phượng Tĩnh Xu cau mày, "Lời này của ngươi có ý gì? Ban đầu lúc ở Xuyên Vân quốc, tại Khúc Thành, vào buổi sáng sớm đó rõ ràng ngươi đã tránh được một chưởng của Tĩnh Ảnh!"
"A! Nàng nói là khi đó?" Hoa Ngọc Dung chợt hiểu, hiển nhiên cũng nhớ lại lúc ban đầu gặp nhau. Giương mắt liếc liếc sắc mặt của Phượng Tĩnh Xu, dinendian.lơqid]on Hoa Ngọc Dung nhỏ giọng nói: "Cái đó, thật ra thì, ta chỉ có khinh công là lợi hại nhất, những thứ khác cũng, ách, không ra gì......"
Phượng Tĩnh Xu vừa nghe, sắc mặt đen lại. Nàng lại nhìn lầm hai lần trên cùng một người! Lần đầu tiên cho là Hoa Ngọc Dung có võ, lần thứ hai là đánh giá cao "võ nghệ" của Hoa Ngọc Dung!
"Sao thời điểm đó ngươi không chạy ra, còn phải ngốc ở trong lều, ngươi cố ý muốn bị chém chết sao!?" Phượng Tĩnh Xu nói chuyện.
Hoa Ngọc Dung co rúm lại, ngượng ngùng cười nói: "Không phải ta đây phải bảo vệ hoàng hậu nương nương sao!"
Vừa nghe thấy Hoa Ngọc Dung trả lời, hỏa khí Phượng Tĩnh Xu vừa mới nổi lên nhất thời "xẹt" một tiếng, không còn nữa.
Cho dù Hoa Ngọc Dung không nói, nhưng Phượng Tĩnh Xu vẫn biết, Hoa Ngọc Dung làm cũng vì chính nàng. Dọc theo đường này, nàng và Lục Miểu, Đệ Ngũ Long Quỳ coi trọng Lục Tình La, ai cũng nhìn ra được, bởi vì ngoài ăn cơm và nghỉ ngơi ra, phần lớn thời gian nàng đều lấy ra để trị liệu cho Lục Tình La. Nàng cũng biết ý nghĩ trong lòng Hoa Ngọc Dung, đơn giản cho là Lục Tình La rất quan trọng với nàng, vì vậy khi Lục Tình La gặp phải nguy hiểm, hắn phấn đấu quên mình bảo hộ Lục Tình La, thậm chí coi mình như tấm khiên thịt ngăn cản kiếm cho Lục Tình La. Dĩ nhiên, trong này cũng không thiếu thân phận hoàng hậu của Lục Tình La, nhưng mà, trước khi tất cả chưa được làm sáng tỏ, đó cũng chỉ là suy đoán, có ai sẽ vì một suy đoán mà bồi thêm tính mạng của mình chứ?
Phượng Tĩnh Xu thở dài, đứng dậy ngồi ở bên cạnh Hoa Ngọc Dung, đối mặt với hoa đào hiện lên trong mắt, nói: "Hoa Ngọc Dung, ta rất cảm kích ngươi đã vì ta làm tất cả, ta cũng rất cảm động. Nhưng mà, ngươi phải nhớ, muốn đứng ở bên cạnh ta, Dieenndkdan/leeequhydonnn chỉ dâng hiên không cầu lợi là không đủ, ngươi phải học được cách bảo vệ chính bản thân ngươi, để cho mình còn sống đứng ở bên cạnh ta, mà không phải dùng cái chết để lấy lòng ta, các thức như vậy thức vĩnh viễn cũng không lay động ta nổi đâu, ngươi nhớ chưa?"
Phát hiện giọng điệu Phượng Tĩnh Xu dần dịu dàng, Hoa Ngọc Dung lập tức gật đầu mạnh, trong lòng không ngừng toát ra từng đóa hoa đào, hoa nở rực rỡ, khiến người ta không nhịn được cười lên. Hắn biết, lần hy sinh này không phải không có hiệu quả, vừa đúng ngược lại, hiệu quả cực kỳ tốt, hắn đã thấy lòng của Phượng Tĩnh Xu đã mở rộng cho hắn!
Phượng Tĩnh Xu nhìn sắc trời bên ngoài, đã gần tối, vì vậy nói với Hoa Ngọc Dung: "Sắc trời không còn sớm, ngươi nhanh về nhà đi, hôm nào tới tìm ta."
Hoa Ngọc Dung nghe lời xuống giường, trong lòng mừng rỡ không thôi, nàng nói hôm nào đến tìm nàng, đây là giải thích, hắn có thể quang minh chính đại tìm đến nàng đó!
Đi tới cửa, Hoa Ngọc Dung đột nhiên nghĩ tới, xoay người nói với Phượng Tĩnh Xu: "Xu Xu, nhà ta đang ở phía đông hoàng thành, Hoa phủ, rất dễ tìm đấy!" Nói xong, quay người đi.
Hoa phủ thành đông...... Sao? Phượng Tĩnh Xu nhìn phía ngoài cửa sổ, vị Hoa đại nhân đó, là nhân vật lợi hại, một phần lớn quan viên trong triều đình đều là môn sinh của hắn!
Đang suy nghĩ, trong Thấm Xu Văn lại nổi lên một hồi ấm áp. Phượng Tĩnh Xu duỗi tay, một chiếc điện thoại tinh sảo khéo léo xuất hiện trong lòng bàn tay.
Vừa nhìn, là Phượng Vu Dực gọi tới.
"Này, phụ thân, sao vậy, sao lại gọi cho nữ nhi?" Phượng Tĩnh Xu vừa mở miệng đã nghịch ngợm.
"Hừ! Con còn không biết xấu hổ! Vừa đi hai tháng, một tin tức cũng không có!" Phượng Vu Dực tức giận hừ nói.
"Ha ha! Không phải nữ nhi đang rất bận bịu sao!" Phượng Tĩnh Xu làm nũng nói.
"Cũng biết nói bận!" Phượng Vu Dực ngoài miệng phê bình, vẫn không quên quan tâm nói: "Phái nhiều người như vậy đi theo các con, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) cũng không biết dùng à? Những người đó làm ăn cái gì không biết? Còn cần con tới bận sao?"
Phượng Tĩnh Xu cười gượng, cũng không muốn nói chuyện gặp tập kích dọc đường, tránh cho lão nhân gia quan tâm, vì vậy nói sang chuyện khác: "Sao người lại gọi điện thoại tới? Có chuyện gì không?"
Phượng Vu Dực vừa nghe, lại bất mãn hừ một tiếng: "Không có chuyện thì không thể gọi sao?" Có điều bực tức chính là bực tức, vẫn phải nói chuyện chính: "Ta và nương con đang ở Xuyên Vân quốc, tới cầu hôn cho con rồi!"
"Hả? Nhanh như vậy?" Phượng Tĩnh Xu cười nói, không có chút cảm giác xấu hổ nào mà thiếu nữ nên có khi nhắc tới hôn sự.
"Không tính là nhanh, ta và nương con đang từ từ đi! Dọc theo đường đi cũng thưởng thức không ít cảnh núi sông!" Nói đến chỗ này, Phượng Vu Dực quả thực là mặt mày hớn hở, một chuyến cầu hôn, còn có thể thuận tiện du ngoạn một phen, thật là sảng khoái!
Nhưng mà nghĩ đến sắc mặt của thông gia tương lai thì Phượng Vu Dực cười nói: "Xu nhi à, có phải con không nói về thân phận của con với thông gia không? Sao khi chúng ta tới cửa cầu hôn, bọn họ còn mang vẻ mặt kinh ngạc vậy? Nếu không phải trong điện thoại di động của chúng ta có hình của tiểu Thư nhi, bọn họ còn không tin đâu!" Nói xong, dfienddn lieqiudoon Phượng Vu Dực còn rất hăng hái nói với Phượng Tĩnh Xu về phản ứng của phu thê Tuân Nhữ Dương lúc đó, khiến hai người kinh ngạc nhất là Phượng Tĩnh Xu lại chính là" công chúa hái cỏ" mà ban đầu bọn họ lén lút nói với nàng! Đôi phu thê nghĩ đến đây, cũng không biết có bao nhiêu xấu hổ!
Phượng Tĩnh Xu cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng đó, vì vậy cũng khẽ nở nụ cười. Ban đầu khi ở Chẩm Bích thành, nàng không dùng diện mạo thật, không trách được phụ thân phải dùng hình của Thư nhi, may mà nàng còn giữ lại một con đường.
Phượng Vu Dực thỏa mãn nói: "Xu nhi tốt, mặc dù ban đầu vi phụ không hài lòng con cầm điện thoại tới cầu hôn, nhưng nể tình thông gia không biết, vi phụ quyết định tha thứ cho con!"
Phượng Tĩnh Xu vừa nghe, lập tức đầu đầy hắc tuyến. Phụ thân này, ở trước mặt người ngoài là một vương gia oai phong, nhưng vừa ở trước mặt nương và nàng, thì trở thành một lão ngoan đồng, chuyện lâu như vậy, còn so đo đến tận bây giờ! Phượng Tĩnh Xu đang suy nghĩ, có cần nói "cám ơn" với phụ thân hay không?
"Chúng ta nói cho bọn họ biết tác dụng của điện thoại di động, bọn họ còn không tin! Lát nữa ta để bọn họ gọi tới, con bảo tiểu Thư nhi đến nghe điện thoại đi! Ta sẽ để bọn họ xem thử điện thoại di động lợi hại thế nào!" Phượng Vu Dực nói.
Phượng Tĩnh Xu đang muốn nói gì đó, điện thoại di động lại vang lên "tinh tinh", vì vậy vội vàng nói: "Phụ thân, hiện tại con có chuyện, dienndnle,qu.y don vậy tối nay người gọi tới đi! Nhớ tuyệt đối đừng đê người khác thấy điện thoại di động này đó!"
"Được rồi, được rồi, đã biết!" Phượng Vu Dực cũng không làm chậm trễ Phượng Tĩnh Xu, nói hai ba câu rồi cúp điện thoại.
Phượng Tĩnh Xu lập tức nhận vào một cuộc điện thoại khác, là Tĩnh Ảnh gọi.
"Xu." Giọng Tĩnh Ảnh trầm thấp vang lên ở bên kia điện thoại.
"Ừ, ta đây. Vừa rồi phụ thân gọi điện thoại tới." Phượng Tĩnh Xu nói.
"Hả? Vương gia gọi điện thoại?" Trong giọng Tĩnh Ảnh mang theo nghi ngờ.
"Đúng vậy! Là vì chuyện cầu hôn Thư nhi." Phượng Tĩnh Xu buồn cười nói.
"A! Thì ra là như vậy." Tĩnh Ảnh hiểu rõ gật đầu."Đúng rồi, ta nói với nàng một chút về kết quả đã điều tra được." Tĩnh Ảnh lập tức trở về chủ đề chính.
"Tốt, chàng nói đi."
"Ta đi tra xét tư liệu về quốc cữu Mộ Dung Vũ, may mắn, gần đây có việctương đối khác thường là quốc cữu đột nhiên có nhiều khoản giao dịch không rõ, hơn nữa số tiền giao dịch đều rất lớn, chúng ta lén tìm hiểu nguồn gốc, Die nd da nl e q uu ydo n tra rõ khoản tiền này chảy về phía Xuyên Vân quốc, sau đó còn chưa có tra được, chỉ là cho ta thêm mấy ngày nữa, nhất định sẽ tra được."
Phượng Tĩnh Xu gật đầu, nói: "Vậy chàng nhanh tra đi, sớm tra được cũng tốt, chỉ là hiệu suất của chàng đã rất khá, thời gian không tới một ngày đã tra ra nhiều như vậy, rất tốt."
Tĩnh Ảnh cười "ha ha" hai tiếng, lại nói: "Ta sẽ xong sớm, nàng hãy yên tâm đi! Nhưng mà chúng ta tra hắn như vậy, đoán chừng bên kia sẽ có phát hiện, bây giờ chúng ta đang ở trên địa bàn nhà người ta, mọi sự vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn. Quốc cữu gia này bởi vì có Huyền phi ở sau lưng làm chỗ dựa, những năm này thế lực ở Hí Triều quốc rất sâu, không nói một tay che trời, nhưng cũng là nhân vật khó dây dưa, cho nên các nàng vẫn cẩn thận thì hơn!"
"Được, ta biết rồi, chính chàng cũng chú ý một chút, cứ như vậy đi, tạm biệt." Phượng Tĩnh Xu thu hồi điện thoại, trong mắt lóe lên tà mị. Quốc cữu gia? Chỉ cần là chuyện Phượng Tĩnh Xu nàng muốn làm, ngay cả tiên hoàng lão tử cũng phải mở đường cho nàng!