Tĩnh Nữ Truyền

quyển 5 chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bầu trời giăng đầy mây đen, còn đang không ngừng đổ mưa to, không có chút khuynh hướng ngừng lại.

Trong lúc lơ đãng, một tia sáng màu vàng xuyên qua vầng mây. Từng đám từng đám mây đen bao vây lại, tia sáng vàng chầm chậm, dùng sức giùng giằng, ý đồ phá bỏ tối tăm đè nén làm người ta hít thở không thông này.

Dần dần, ánh sáng màu vàng rốt cuộc xông phá gông cùm xiềng xiếc, trên bầu trời thoáng chốc lộ ra một mảnh sáng rực. Từng tia sáng vàng chói, dao động ở trên trời, từng điểm từng điểm, tựa như đom đóm ngày hè, ánh sáng bay bổng lan tỏa làm người ta cảm thấy ấm áp, dường như muốn ở trên trời tìm được vị trí của mình.

Bầu trời dần dần sáng lên, từng điểm sáng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, giống như đang hoàn thành ghép thành bức họa, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) từng ly từng tý, rậm rạp chằng chịt, từ từ, trên bầu trời lại rõ ràng xuất hiện một bức họa giống như ——

"Ông trời ơi!"

Thì ra lúc này các thôn dân đều bị cảnh tượng kỳ dị trên bầu trời làm cho kinh sợ đều không tự chủ được hít một ngụm khí lạnh.

Đó là cảnh tượng gì, là bức họa gì!

Trước không nói cảnh tượng ánh sáng tụ lại vẽ ra hiện tượng kỳ lạ, chỉ những ánh sáng vẽ thành tranh, cũng đủ để cho bọn họ trợn mắt hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối.

Mỹ nhân có mặt ngọc hoàn mỹ, mày ngài hơi rung, tóc vấn lên, óng ánh trong suốt, giống như tiên trời được điêu khắc từ lưu ly, trên trán còn có một ấn ký đỏ lửa đang nhún nhảy.

"Đó là...... ai!?"

"Thật là đẹp, nàng là tiên tử trên trời sao?"

"Tiên tử...... nàng nhất định chính là tiên tử, nếu không sao nàng có thể xuất hiện ở trên trời?"

"Tiên tử hiển linh! Thần tiên hiển linh! Không phải nàng muốn tới cứu chúng ta chứ?"

Sau khi hết khiếp sợ, mọi người bắt đầu ồn ào gào thét ý nghĩ trong lòng mình.

"Nhìn kìa!" Không biết ai lớn tiếng kêu lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mọi người nhìn sang nơi phát ra âm thanh, lại ngạc nhiên phát hiện, đàn dã thú vốn bao quanh bọn họ, toàn thân tản ra khí thế nóng nảy, giờ phút này tất cả đều nằm rạp trên mặt đất, bộ dáng kia giống như thành kính bái người!

"Ngay cả những cái mãnh thú này cũng quỳ xuống đất cúng bái, nhất định là thần tiên hiển linh!" Trong đám người lại bộc phát ra tiếng ồn ào, tiếp đó, tất cả mọi người bắt đầu quỳ xuống đất dập đầu, trong miệng không ngừng kêu: "Thần tiên hiển linh, cứu khổ cứu nạn."

Trong mọi người, chỉ có một người không theo các thôn dân quỳ lạy. Cũng không phải hắn không tin quỷ thần, chỉ là giờ phút này khiếp sợ đã vượt xa rung động trong lòng các thôn dân —— hắn không thể tin được những gì hắn đang thấy!

Tất nhiên, rõ ràng là......

"Tiên tử cứu mạng với!"

"Tiên tử hiển linh......"

Bên tai không ngừng quanh quẩn tiếng van xin kêu gào, Diệp Diễn Nhữ sợ hãi hồi hồn. Hắn bị tất cả trước mắt làm cho cả kinh thấm ra một thân mồ hôi lạnh, Dieenndkdan/leeequhydonnn khàn giọng quát to lên: "Không! Không! Đó không phải là tiên tử, nàng không phải tiên tử!"

Bị Diệp Diễn Nhữ luống cuống kêu to hù dọa, đám người mang đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Diệp Diễn Nhữ, không hiểu tại sao xưa nay thành chủ trầm ổn trang trọng lại đột nhiên bất kính la to như thế.

Diệp Diễn Nhữ vốn không để ý đến nghi nhờ của mọi người, vẻ mặt hắn đan xen các loại cảm xúc, có khiếp sợ, có luống cuống, có mừng như điên, có nghi ngờ, có sùng kính, lại có kích động.

Đám người chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của Diệp Diễn Nhữ nhìn hắn, mà sau một khắc, Diệp Diễn Nhữ hét to lên lần nữa khiến bọn họ như bị sét đánh phải người ——

"Nàng là công chúa! Là Phượng Trạch công chúa! Là lĩnh chủ của chúng ta!!!"

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

Cẩn thận từng li từng tí ngồi ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, khẩn trương đến mức ngay cả chân tay cũng không biết để chỗ nào, thân thể càng thêm cứng ngắc, đầu không dám quay loạn, chỉ dám chuyển động đôi mắt hắc bạch phân minh, chớp không ngừng, trong lòng vừa khẩn trương lại hiếu kỳ.

Quan sát một hồi lâu, phát hiện cái gì cũng nhìn không hiểu, rốt cuộc Đệ Ngũ Long Quỳ dời mắt đến trên người Phượng Tĩnh Xu, kinh ngạc nhìn nàng.

Nàng không thể nghi ngờ là xinh đẹp, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã có loại cảm giác này rồi. Nhưng hắn cũng biết, có loại cảm giác này, hắn không phải thứ nhất, cũng không phải là người cuối cùng. Tại sao lâu như vậy, hắn đều không được đến gần bên cạnh nàng? Nguyên nhân sợ rằng không chỉ là thân phận hai người cách xa, quan trọng hơn là, hắn vẫn có loại cảm giác nguy cơ, chỉ cần một khi tới gần nàng, hắn đã cảm thấy tim của mình, thân thể của mình, tất cả đều sẽ không tự giác mà nghiêng về phía nàng. Hắn sợ loại cảm giác này, cả người cũng không bình thường, hắn vẫn còn là chính hắn sao?

Vì vậy hắn cứng rắn bỏ quên khát vọng sâu trong nội tâm, gắng gượng kéo xa khoảng cách giữa mình và nàng, mưu đồ có thể bảo vệ tốt bản thân. Nhưng mỗi ngày hắn vẫn nhịn không được muốn nhìn nàng, coi như chỉ có thể ngửi mùi thơm tỏa ra trên người nàng hắn cũng cảm thấy thỏa mãn!

Trước kia hắn và nàng giữa hai người còn một vị thẩm ngốc cần chữa trị, để cho hắn không đến nỗi làm ra hành động làm người ta hoài nghi hoặc là sinh ra nhiều ý niệm không nên có, thế nhưng sau khi vị thẩm ngốc lắc mình biến thành hoàng hậu Hí Triều quốc, giữa hắn và nàng đã không còn có "lá chắn" gì nữa, điều này làm cho hắn sao có thể kiềm chế tâm tư điên cuồng của bản thân chứ?

Vì vậy hắn chạy, nhếch nhác rời khỏi bên cạnh nàng, tình nguyện chịu nhịn nỗi khổ tương tư, vùi ở trong Hạnh Lâm đường của nàng. Dieendaanleequuydonn Mỗi ngày chỉ có thể nghe bằng hữu của nàng mang tới vài lời tới an ủi những ngày trái tim khô cạn của mình, cho là cả đời này của mình, coi như đại tài tiểu dụng (tài cao dùng việc nhỏ), ở trong dược đường cũng cam nguyện rồi, ai biết, quanh co khúc khuỷu, cuộc sống thay đổi.

Vừa nghe thấy nàng tự mình lao tới vùng đất phong bị lũ lụt đánh thẳng vào, tràn ngập nguy cơ thì tim của hắn cũng sắp bị sợ đến ngưng đập!

Không chút nào suy tư mà cuồng quét phòng, lấy tất cả đủ loại tiên đan diệu dược mà tự mình cất giữ, mới bước ra cửa, đã bị một trong các nam nhân của nàng xách lên ngựa, vung roi ngựa vội vã chạy đi.

Đầu óc choáng váng, lòng như lửa đốt theo sát đi tới ngoài thành Bạch Vũ, gặp được đại doanh nhưng lại vẫn không nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đó, lại xấu hổ hỏi ra lời, hắn chỉ thật bực bội buồn bã theo sát phó thống lĩnh trong doanh tới doanh trại bệnh dịch kia, bắt đầu bận rộn xem bệnh.

Khi thời gian xem bệnh trôi qua rất nhanh, đối mặt với những khuôn mặt khác nhau, hắn vốn không nhớ nổi mấy gương mặt, mỗi lần đều là cực kỳ mệt mỏi ngay cả y phục cũng không kịp cởi đã té ở trên giường ngủ say, hắn cho rằng mình sẽ không lại nhớ tới nàng. Nhưng hắn đánh giá cao mình, cũng đánh giá thấp lực ảnh hưởng của nàng đối với hắn.

Chỉ là nghe được nơi xa đại doanh truyền tới tiếng hoan hô, hắn cũng không ngồi yên, cái gì cũng không quản không để ý, mà chạy từ doanh trại bệnh dịch xông về đại doanh, cũng khi thấy nàng lại dừng bước chân xông về phía trước, chỉ có thể ngây ngốc sững sờ. Nhìn nàng từ trong lòng ôm người này đến trong lòng ôm một người khác, nụ cười sáng lạn kia ngọt ngào như thế, ở trong lòng những nam nhân kia giống như có được toàn thế giới, hắn...... lời gì cũng nói không ra được, chỉ có thể ngẩn người.

Đúng vậy! Hắn chỉ muốn rời khỏi nàng, nhưng không có nghĩ tới nàng không phải có ý với hắn? Nếu như nàng thật có lòng với hắn, sao lại mặc hắn rời đi? Cho nên, tất cả đều chỉ là tự hắn đa tình mà thôi......

Chán nản xoay người, muốn rời khỏi nơi làm hắn tan nát cõi lòng này, lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ sau lưng. Quay đầu, mới phát hiện, người mới vừa rồi còn nở nụ cười lúm đồng tiền như hoa, hiện giờ lại sắc mặt trắng bệch xụi lơ ngã xuống. Bất chấp mọi thứ, hắn dùng lực xông lên chen vào đám người, vất vả di chuyển về phía trước, muốn xem xem nàng ra sao......

"Long Quỳ!" Một giọng nói vang lên ở bên tai, Đệ Ngũ Long Quỳ kinh sợ nhảy dựng lên.

"A! Cái... cái gì!?" Nhìn dung nhan yêu kiều gần ngay trước mắt, Đệ Ngũ Long Quỳ nói chuyện có chút cà lăm, trái tim đập "thình thịch" không ngừng, lỗ tai đỏ ửng cả lên.

Ông trời! Mới vừa rồi nàng cách hắn thật là gần, môi của nàng gần như dán lên lỗ tai của hắn, chóp mũi của hằn dường như có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người nàng!

Có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt khác thường của Đệ Ngũ Long Quỳ, Phượng Tĩnh Xu không hiểu chau mày, "Ngươi làm sao vậy? Đang suy nghĩ chuyện gì mà nhập thần như thế? Ngay cả khi ta gọi mà ngươi cũng không nghe." Tiếp theo vẻ mặt chợt hiểu, lộ ra nụ cười mập mờ, "Thế nào, sẽ không phải là đang suy nghĩ tới người yêu chứ?"

"Không có, không có! Ta mới không muốn người, người yêu gì đó đâu!" Bị nói trúng tâm sự, Đệ Ngũ Long Quỳ càng cà lăm hơn.

Vì không để cho Phượng Tĩnh Xu nói thêm gì nữa, hắn vội vàng nói sang chuyện khác, "Ta đang suy nghĩ ngươi ở đây làm cái gì? Sao ngồi ở chỗ đó lâu rồi mà cũng không nhúc nhích?"

Phượng Tĩnh Xu thấy hắn không muốn nói chuyện, cũng không làm khó, cười nhạt nói: "Ta đang sáng lập một thần thoại."

"Thần thoại?" Đệ Ngũ Long Quỳ không hiểu, không biết nàng nói cái gì, chỉ là theo ý hắn, nàng vốn chính là một thần thoại, Die nd da nl e q uu ydo n vốn cũng không cần sáng lập thần thoại gì.

Phượng Tĩnh Xu cười thần bí, tay ngọc chỉ vào một cửa sổ trong suốt, "Thần thoại đều là từ bầu trời tới, ngươi không biết sao?"

Đệ Ngũ Long Quỳ theo ngón tay của nàng dời mắt ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó phát ra một hồi tiếng hút khí.

Trời ạ! Trên trời thế mà lại có bức họa của nàng!

"Này, chuyện này......" Nghẹn họng nhìn trân trối nhìn ra ngoài cửa sổ, Đệ Ngũ Long Quỳ mất đi năng lực nói chuyện lần nữa!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio