Thu thập qua loa vài món quần áo và đồ dùng hằng ngày quăng vào trong Thấm Xu Văn, Phượng Tĩnh Xu dưới sự dẫn dắt của Lục Miểu, sau khi né tránh mọi người lẻn vào trong cung, vụng trộm cáo biệt với thái thượng hoàng, thái hậu và hoàng thượng, lừa được nhiều kim nguyên bảo và một khối lệnh bài, hai người rốt cuộc rời khỏi hoàng thành Sở Ương của Lộng Phong quốc.
Bởi vì Phượng Tĩnh Xu mới năm tuổi, chưa từng tập võ, bởi vậy dọc theo đường đi đều là do Lục Miểu ôm lấy sử dụng khinh công lên đường. Hai người một đường đi về hướng bắc, ngày đi tám trăm dặm, đêm nghỉ ở nơi hoang dã.
Tuy nói đồng núi hoang vu điều kiện gian khổ, nhưng cũng không làm khó được Phượng Tĩnh Xu, trời tối, biến ra một ngọn nến hoặc là đèn pin chiếu sáng một chút; đói bụng, hoặc là Lục Miểu đi chuẩn bị thịt chim thú rừng Phượng Tĩnh Xu liền biến ra gia vị đốt nướng, dieendaanleequuydonn cũng là một bữa cơm mỹ vị, có đôi khi quả thật không có thịt chim thú rừng, liền cứ từ trong Thấm Xu Văn lấy ra một ít điểm tâm linh tinh ăn cũng không tệ, có điều trải qua mấy ngày này sinh hoạt dã ngoại, Phượng Tĩnh Xu ngược lại phát hiện việc cần một khối khu vực nuôi dưỡng sản sinh thú trong Thấm Xu Văn là rất quan trọng, miễn cho sau này ở dã ngoại lại không tìm thấy động vật để ăn; mệt nhọc, trực tiếp từ trong Thấm Xu Văn lấy ra túi ngủ, hay lại bày ra mấy cái giường mền tơ tằm, hay là đệm lưng để phủ, so với ngủ ở trong vương phủ còn ổn định an nhàn hơn... Một chuyến đi xa này, mạnh mẽ chứng thực một sự kiện: Thấm Xu Văn này thật sự cần thiết để đi hành tẩu bên ngoài...
Đương nhiên, từ sau khi ra khỏi thành Sở Ương, Phượng Tĩnh Xu liền sắp xếp một ít kỳ văn dị chí lừa gạt Lục Miểu, chỉ nói từ nhỏ phát hiện nàng có "dị năng thiên phú (cũng đúng là thiên phú ... )", trong lúc cơ duyên xảo hợp liền phát hiện mình có thể tự nhiên tưởng tượng một vài thứ sau đó thứ kia sẽ đột nhiên xuất hiện, chính nàng cũng không biết đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sau đó lại biến ra một vài thứ làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ khổng lồ của Lục Miểu.
Hai người cứ như vậy ban ngày lên đường buổi tối nghỉ ngơi, hơn một tháng sau, rốt cuộc đi tới mục đích —— Tuyệt Lăng sơn giao giới giữa Lộng Phong quốc và Xuyên Vân quốc.
Đứng ở chân núi nhìn lên sơn mạch* cao vút trong mây, trong lòng Phượng Tĩnh Xu đột nhiên sinh ra một chút phiền muộn. Chưa bao giờ rời nhà, cũng chưa từng rời khỏi cha mẹ, Duy nhi lại càng suốt ngày dính nàng, nay từ biệt đã hơn một tháng, Die nd da nl e q uu ydo n cha mẹ có tốt không? Duy nhi cũng tốt chứ? Buổi tối không tìm thấy nàng, có phải sẽ khóc nhè hay không?
*Sơn mạch: dãy núi, nhưng mình nghĩ để từ sơn mạch thì hay hơn!
Trong lòng buồn bã càng sâu, không khỏi thầm thì thào:
"Sơn mạt vi vân,
Thiên liên suy thảo,
Họa giác thanh đoạn tiêu môn.
Tạm đình chinh trạo,
Liêu cộng dẫn ly tôn.
Đa thiểu Bồng Lai cựu sự,
Không hồi thủ,
Yên ải phân phân.
Tà dương ngoại,
Hàn nha vạn điểm,
Lưu thủy nhiễu cô thôn.
Tiêu hồn
Đương thử tế,
Hương nang ám giải,
La đái khinh phân.
Mạn doanh đắc thanh lâu, bạc hạnh danh tồn.
Thử khứ hà thì kiến dã?
Khâm tụ thượng,không nhạ đề ngân.
Thương tình xử,
Cao thành vọng đoạn,
Đăng hỏa dĩ hoàng hôn.”
(Vân Nhi: thơ mình xin để hán việt nhé!)
"Ha ha ha! Tiểu oa nhi, sao, đang nhớ đồng dưỡng tế kia của ngươi à?" Nội lực của Lục Miểu cao thâm tất nhiên là nghe thấy toàn bộ lời nói của Phượng Tĩnh Xu, cảm thấy thán phục nữ oa này còn nhỏ tuổi mà đã có trình độ văn học như vậy, đồng thời cũng không quên khuyên bảo, để cho tâm tình nàng dễ chịu một chút, miễn cho tiểu tổ tông mất hứng liền gói quần áo chạy về nhà, vậy hắn còn phải ngàn dặm đuổi theo đồ đệ, còn không chắc chắn sẽ tìm về được, đến lúc đó thì hắn khóc mất.
"Đúng vậy, ta đang nhớ đồng dưỡng tế của ta!"Phượng Tĩnh Xu liếc mắt, tức giận nói.Thật vất vả mới có bầu không khí ngâm thơ đối câu, kết quả để cho lão mỹ nam này phá hoại hầu như không còn, thật là!"Được rồi, chúng ta vẫn nên tiếp tục lên đường đi!" da.nlze.qu;ydo/nn Muốn tiết chế một chút cũng không được, ai!
"Không cần đâu, chúng ta đến rồi!"Lục Miểu cười tủm tỉm nói.
"Đến rồi!?" Phượng Tĩnh Xu sửng sốt, theo tầm mắt Lục Miểu nhìn qua liền thấy, "Ngươi là nói nơi này?" Sơn mạch cao vút trong mây này?
"Đúng vậy, chính là nơi này!"Lục Miểu nói xong lại ôm lấy Phượng Tĩnh Xu, nhẹ nhàng đề khí lên trên núi.
Tuyệt Lăng sơn có thể coi là sơn mạch nhất nhì ở đại lục Sở Ảnh, với độ cao và vị trí địa lý vị trí này người đều biết rõ."Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt, Vạn Kính Nhân Tung Diệt", dùng để hình dung Tuyệt Lăng sơn là cực kỳ thích hợp nhất. Bởi vì vị trí Tuyệt Lăng sơn ở phía bắc, cho nên đỉnh núi quanh năm tuyết đọng, khí hậu hai bên nam bắc khác biệt khá lớn, phía nam mùa thay đổi rõ ràng từ chân núi đến đỉnh núi, một chuyến đi xuống có thể cảm nhận được quang cảnh một năm bốn mùa rất khác biệt, thật là ứng với bài thơ kia:
"Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn
Sơn tự đào hoa thủy thịnh khai.
Trường hận xuân quy vô mịch xử
Bất tri chuyển nhập thử trung lai."
So với phía nam phong tình vô hạn, phía bắc lại lạnh lùng hơn. Bởi vì Xuyên Vân quốc ở phương bắc, mùa đông khí hậu rét lạnh, bởi vậy Tuyệt Lăng sơn ở phía bắc trời đất tràn đầy một màu tuyết trắng, chỉ có bắt đầu từ giữa sườn núi trở xuống mới có một ít thực vật chịu rét sinh sống, có điều cũng bởi vậy mà hình thành một mảnh sâm lâm (nghĩa là rừng rậm, ai đọc dị giới nhiều thì sẽ biết!) nguyên thủy xanh tốt, là mảnh sâm lâm lớn thần bí thứ hai trên đại lục Sở Ảnh, Tuyệt Tích sâm lâm. Dieendaanleequuydonn Tuyệt Lăng sơn tuy là dãy núi phân giới của Lộng Phong quốc và Xuyên Vân quốc, nhưng trên cơ bản sẽ không có ai trực tiếp băng qua Tuyệt Lăng sơn, người bình thường cũng phải đi theo đường vòng từ Hí Triều quốc tiến vào Lộng Phong quốc, bởi vậy việc thông thương của hai nước cực kỳ không thuận tiện.
Phượng Tĩnh Xu bị Lục Miểu ôm vào trong ngực liên tục bay lên, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống, may mà có Lục Miểu không ngừng đưa nội lực vào duy trì nhiệt độ cơ thể, nếu không nàng thật phải biến thành một cây kem que rồi.
Sơn mạch cao như vậy, nếu như không có thân thủ và nội lực của Lục Miểu, người bình thường tuyệt đối không lên nổi, bởi vậy cũng không có ai phát hiện trong Tuyệt Lăng sơn có khoảng trời riêng.
Chỉ thấy khi Lục Miểu ôm Phượng Tĩnh Xu nhảy đến tới gần đỉnh núi, trước mắt xuất hiện một cái vách núi đen, sương mù tràn ngập dưới vách núi, liếc mắt một cái nhìn không thấy đáy. Lục Miểu ôm Phượng Tĩnh Xu đi tới vách đá, không chút do dự nhảy xuống!
Phượng Tĩnh Xu hít một hơi lạnh, bị hành động của Lục Miểu khiến cho sợ hãi không thôi, vội vàng từ trong Thấm Xu Văn lấy ra một cái dù lớn để nhảy, cùng vây lấy mình và Lục Miểu, sau đó vội vàng kéo dây dù ra, dù nhảy lập tức căng ra, ô dù có hiệu quả làm giảm tốc độ xuống của hai người, lúc này Phượng Tĩnh Xu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Xu nhi, đó là thứ gì vậy?" Lục Miểu tò mò ngẩng đầu nhìn sang, "Nó lại có thể giảm tốc độ xuống cho chúng ta!"
"Đây là dù nhảy, người từ chỗ cao nhảy xuống chỉ cần đeo cái này trên lưng này cũng sẽ không bị ngã chết."Phượng Tĩnh Xu giải thích.
"Oa, tốt như vậy?"Lục Miểu tán thưởng nói.
"Sao ngươi lại nhảy xuống?Làm ta sợ muốn chết!"Lúc này Phượng Tĩnh Xu mới nhớ tới hành động dọa người của Lục Miểu, tức giận trách mắng.
"Chỗ chúng ta ở ngay phía dưới này nha!" da.nlze.qu;ydo/nn Lục Miểu vô tội nói.
"Phía dưới này!?"Phượng Tĩnh Xu không thể tưởng tưởng, nói, "Ngươi ẩn cư ngay phía dưới này!?"
"Đúng vậy, rất đặc biệt phải không?" Lục Miểu hưng phấn hỏi.
"Đúng vậy, đúng vậy, rất đặc biệt !"Phượng Tĩnh Xu liếc mắt xem thường."Vậy ngươi bình thường ra vào thế nào?"
"Đi ra ngoài dùng khinh công leo lên là được, vào thì trực tiếp nhảy xuống!" Lục Miểu nói.
Phượng Tĩnh Xu lần này hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
"Đến!" Ngay lúc Phượng Tĩnh Xu như đi vào cõi thần tiên, Lục Miểu kêu to một tiếng kéo hồn của nàng về, nhìn xuống dưới, nhất thời bị cảnh đẹp trước mắt mê đến nói không nên lời.