Ngay đêm đó, sau khi Phượng Tĩnh Xu trở về thành Á Lý đã đi tìm Hùng Thao, Diêu Nịnh Hàm, Tử Mộng Cơ và Tâm Mộng Hồ, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) dặn dò bọn họ ngày hôm sau có chuyện cần làm, vẻ mặt mấy người cũng vô cùng nghi ngờ khó hiểu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Phượng Tĩnh Xu đã có dự tính, cũng không khỏi tự chủ mà gật đầu.
Bọn họ không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, nhưng, bọn họ tin nàng, tin nàng từ tận đáy lòng.
Ngay cả Hùng Thao và Diêu Nịnh Hàm mới gặp lần đầu tiên, cũng giống như Tử Mộng Cơ và Tâm Mộng Hồ, đều tràn đầy lòng tin với nàng.
Như thế, trải qua một đêm dường như yên tĩnh này, tất cả mọi người đều nghênh đón một ngày mới, bắt đầu một trận chiến mới.
Có điều tất cả mọi người không biết, trận chiến cuối cùng giữa Lộng Phong quốc và Việt sa quốc đều không uổng phí một người nào.
Phượng Tĩnh Xu nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nhìn giống như đang ngủ say vậy.
Sau một phút, đôi mắt nhắm chặt kia đột nhiên mở ra, nàng lập tức ngồi dậy, mấy vệt sáng màu xanh thoát ra từ trong Thấm Xu Văn, nhanh chóng chỉnh trang cẩn thận cho nàng, rồi đảo mắt một cái lại biến mất không thấy.
Hôm nay, nàng mặc một thân trường sam đỏ lửa, màu đỏ này chói mắt khác thường, trong biển người mênh mông chỉ liếc một cái cũng có thể thấy sự tồn tại của nàng.
Nàng sải bước ra bên ngoài trướng, binh lính bên ngoài đã bắt đầu luyện tập.
"Đánh trống, toàn quân tập họp, chuẩn bị nghênh chiến!" Phượng Tĩnh Xu đi tới bên cạnh trống, sau khi phân phó xong rồi đi về phía lều của Phượng Vu Dực.
Binh lính canh trống ngơ ngác nhìn bóng dáng của Phượng Tĩnh Xu, cho đến khi đã đi xa mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng cầm dùi trống lên dùng toàn bộ sức vung mạnh xuống, "Tùng —— tùng —— tùng ——" Tiếng trống trận trầm thấp mà vang dội, lập tức truyền khắp đại doanh.
Phượng Tĩnh Xu theo tiếng trống trận đi vào lều, thấy Phượng Vu Dực ngồi dậy, chạy nhanh tới trước đỡ hắn nói: "Phụ thân! Sao người lại dậy rồi?" Hôm qua, nàng đã đắp lại vết thương cho Phượng Vu Dực, qua một buổi tối đã tốt lên hẳn, hôm nay nhìn khí sắc xem ra cũng đỡ hơn nhiều, có điều bản thân hắn không biết thôi.
"Trống trận vang lên rồi, nhất định là kẻ địch đã đến, ta muốn đi ra xem thử!" Phượng Vu Dực thở phào nhẹ nhõm hồi đáp.
"Phụ thân đừng vội, tiếng trống trận này là do con bảo họ đánh đấy." Phượng Tĩnh Xu cười cong mắt như vầng trăng nhỏ trả lời.
"Cái gì? Con bảo họ đánh?" Phượng Vu Dực kinh ngạc, "Trống trận này sao có thể nào tùy tiện đánh. . . . . ."
Phượng Tĩnh Xu thấy Phượng Vu Dực hiểu lầm, tranh thủ thời gian giải thích nói: "Phụ thân, quân đội Việt Sa quốc đã tiến về phía chỗ chúng ta, chờ lát nữa chúng ta sẽ ra khỏi thành nghênh chiến, vì để mọi người nhanh chóng chuẩn bị, con mới bảo họ đánh."
"Con nói thật?" Phượng Vu Dực nghe Phượng Tĩnh Xu trả lời chẳng những không tỉnh táo lại, ngược lại vẻ mặt nghiêm chỉnh, hai mắt trừng lớn, lại muốn xuống giường, "Vậy thì ta càng phải xuống!"
Phượng Tĩnh Xu thấy Phượng Vu Dực không chịu ngủ lại, biết phụ thân lo lắng lần đầu tiên nàng đánh giặc gặp chuyện không may, Dieenndkdan/leeequhydonnn huống chi hắn là vương gia một nước, là tướng quân trên chiến trường, mặc dù công việc của tướng quân đã giao hết cho nàng, nhưng tôn nghiêm quân nhân vẫn trong vô thức giục hắn ra nghênh địch, vì vậy liên tục cân nhắc, cũng không ngăn cản nữa, chẳng qua thêm một điều kiện.
"Phụ thân, người muốn ra chiến trường cũng được, nhưng người phải đồng ý với con một điều kiện." Phượng Tĩnh Xu đè Phượng Vu Dực lại, "Nếu người không đồng ý hoặc không làm được, vậy thì con về sẽ nói mẫu thân người bị thương mà không nói cho nàng biết, không những thế còn mạo hiểm tính mạng nguy hiểm mang vết thương ra chiến trường!"
"Con!" Phượng Vu Dực nhìn chằm chằm Phượng Tĩnh Xu, đứa bé này, biết rõ hắn không nhìn nổi nương nàng rơi lệ, lại vẫn cứ tới uy hiếp hắn! Có vấn đề, nhất định có vấn đề! Nàng muốn hắn đồng ý cái gì? Sẽ không phải là điều kiện gì kinh người chứ?
Phượng Tĩnh Xu nhìn vẻ mặt Phượng Vu Dực cũng biết hắn đang nghĩ gì, vì vậy cười nói: "Phụ thân, người yên tâm, con sẽ không ra điều kiện gì thất thường đâu!"
Phượng Vu Dực do dự, nhưng tiếng trống trận bên tai càng vang dồn dập, trong mắt Phượng Tĩnh Xu cũng không chút dấu vết nhượng bộ, hắn cắn răng, nhắm mắt lại hung hăng nói: "Được rồi! Con nói đi!"
Phượng Tĩnh Xu không biết nên khóc hay cười nhìn Phượng Vu Dực, phụ thân nàng còn có lúc có hiệu quả giải trí, dáng vẻ này cảm giác tựa như sẽ làm gì hắn vậy, thiệt là!
"Phụ thân, điều kiện của con rất đơn giản, phụ thân chỉ cần chờ trên chiến trường không được làm gì hết, chỉ chờ đến khi có tín hiệu của con mới có thể chém giết đối phương."
Phượng Vu Dực lập tức mở mắt, "Chỉ đơn giản như vậy?"
Phượng Tĩnh Xu khẳng định gật đầu, "Chỉ đơn giản như vậy."
Phượng Vu Dực lập tức nhảy dựng lên, "Vậy còn chờ gì nữa, đi nhanh lên!"
Nhìn dáng vẻ phụ thân mạnh như rồng như cọp, Phượng Tĩnh Xu cười.
Đi ra khỏi lều của Phượng Vu Dực, Phượng Tĩnh Xu thấy được tám bóng dáng đứng ở bên ngoài, chính là tám người Phượng Duy Tĩnh.
Phượng Tĩnh Xu đi tới, cười với đám người Phượng Duy Tĩnh, sau đó tới trước mặt Đệ Ngũ Long Quỳ, "Ngươi là quân y, có thể không cần đi theo."
Đệ Ngũ Long Quỳ chăm chú nhìn nàng nói: "Không, ta muốn đi. Ta muốn đi theo nàng."
Phượng Tĩnh Xu nhìn đôi mắt trong veo kia với một thân y phục màu xanh lam, càng lộ vẻ tươi trẻ, "Ngươi thật sự quyết định muốn đi theo ta?"
Giờ phút này, vấn đề này mang tới một hàm nghĩa khác.
Đệ Ngũ Long Quỳ ngẩn ra, đôi mắt trong suốt dâng lên một cỗ kích động, "Ban đầu ở đê Mịch La, ta đã hối hận tại sao không đi theo nàng, da.nlze.qu;ydo/nn ta từng tự nhủ, nếu như cho ta thêm một cơ hội, mặc kệ nàng tới chỗ nào, ta cũng muốn đi theo, chặt chẽ bám theo!"
Phượng Tĩnh Xu nở một nụ cười xán lạn, "Vậy ngươi cứ theo ta đi! Chặt chẽ bám theo!"
Những người khác nghe vậy, đều nở nụ cười.
Xa xa, Diêu Nịnh Hàm thấy Phượng Tĩnh Xu được tám người vây quanh, trên gương mặt nàng lộ ra nụ cười làm chói mắt hắn, nhưng cũng nhéo chặt trái tim của hắn.
Hắn âm thầm thở dài, có thể có một ngày, nàng cũng sẽ vì hắn mà cười như vậy không?
Đè ép khổ sở dưới đáy lòng, hắn đi lên trước, nói với Phượng Tĩnh Xu: "Công chúa, toàn quân đã tập họp xong, có thể lên đường."
Phượng Tĩnh Xu nói với Diêu Nịnh Hàm: "Để lại một trăm người cho ta, các ngươi hãy đi trước, ta sẽ theo sau."
Diêu Nịnh Hàm gật đầu, đúng vào lúc này Phượng Vu Dực đi ra, mọi người cùng nhau đi trước một bước.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Sa Y Hãn đắc ý hả hê cưỡi ngựa đi ở trước quân đội, sáng sớm hôm nay, Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy đã xuất hiện trong doanh trướng của hắn, sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn mở miệng "xin" hắn cùng nhau tới chiến trường đốc chiến.
Hừ, tướng quân thì sao chứ, thái tử thì thế nào, cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn khuất phục trước hắn à! Xem ra ban đầu dựa vào Quân quý phi là tìm đúng chỗ rồi, hôm nay hắn ở trong triều như mặt trời ban trưa, nếu như đánh thắng trận này, như vậy chẳng phải hắn có thể đi ngang trong triều không ai dám quản sao?
Nghĩ đến phong quang vô hạn sau này, sắc mặt Sa Y Hãn liền hả hê, cười đến nỗi híp đôi mắt nhỏ cũng không thấy được khe hở.
Bởi vì muốn bắt toàn thành Á Lý, rồi sau đó tiến quân thần tốc, vì vậy Sa Y Hãn lại lớn giọng bảo Viêm Vũ Thụy tập họp tất cả quân đội tổng cộng là ba mươi mấy vạn binh sĩ, tất cả đều tiến về phía thành Á Lý.
Ban đầu hai quân khai chiến, Việt Sa quốc mang bốn mươi vạn binh, binh lực của Lộng Phong quốc cộng thêm Hí Triều quốc trợ giúp tổng cộng cũng hơn bốn mươi vạn người, sau mấy trận đại chiến, mấy phe tổn thất mấy vạn, hôm nay ước chừng có ba mươ sáu ba mươi bảy vạn người, mà dù ban đầu Lộng Phong quốc tổn thất không nhiều lắm, nhưng sau khi bị thuốc nổ oanh tạc, nhân số tổn thất khẳng định cũng sẽ không ít hơn mấy phe, dieendaanleequuydonn tới hôm nay, chỉ cần lấy Phích Lịch Lôi này oanh tạc đối phương lần nữa, thừa dịp bọn họ ứng phó không kịp thì đồng loạt xông lên giết không chừa mảnh giáp, đến lúc đó, còn sợ Lộng Phong quốc không đầu hàng sao?
Nghĩ tới đây, khóe mắt Sa Y Hãn nhìn Phích Lịch Lôi sau lưng, trong lòng càng thêm sung sướng.
Đi tới một trăm dặm ngoài thành Tân La, xa xa Sa Y Hãn đã nhìn thấy một đội ngũ chỉnh tề đã xếp hành chỉnh tề, đó là quân đội Lộng Phong quốc!
Sa Y Hãn hừ lạnh một tiếng, "Không ngờ thám tử bọn họ tay chân còn nhanh đấy, chúng ta mới đến đây, bọn họ đã trấn thủ ở chỗ này rồi."
Đợi đi tới nơi khai chiến ngày đó, Sa Y Hãn vừa nhìn, rốt cuộc không nhịn được "ha ha" phá lên cười.
"Ha ha ha! Ngươi được đấy Phượng Vu Dực, ngươi được đấy Hùng Thao! Ta còn coi các ngươi là anh hùng hảo hán, dám đánh dám liều, thì ra cũng chỉ là con rùa đen rút đầu à!" Giọng của hắn cực lớn, lại dùng một chút nội lực, xa xa truyền tới quân đội Lộng Phong quốc, khiến một đám các tướng sĩ đỏ mắt lên vì tức.
"Phi! Ngươi là thứ gì, nơi này còn chỗ ngươi nói chuyện đường sống sao!" Phượng Vu Dực quắc mắt trừng mi, lập tức gầm lên một tiếng.
Quả thực khinh người quá đáng! Hôm nay, không thể nghĩ đến sẽ là tình cảnh như thế, khiến hắn thiếu chút tức giận cả ngày, nếu không phải đám người Hùng Thao khuyên hắn tỉnh táo, còn nói là chủ ý của Xu nhi, thêm đám người Duy nhi lấy điều kiện của Xu nhi uy hiếp hắn, hắn đã sớm vỗ ngựa mang thương đi giết rồi, nào còn có thể dễ dàng tha thứ cho lão già giễu cợt này!
Sa Y Hãn thấy Phượng Vu Dực nhục mạ hắn, không những không giận, ngược lại dương dương hả hê, "Ta là thứ gì? Vậy ngươi sẽ biết thôi! Chỉ là, không cần đánh trước, các ngươi cũng đã là con rùa đen rúc đầu rụt đuôi rồi! Ngày đó còn dám lên chém giết, hôm nay lại lui về phía sau mười dặm, ta thấy ngươi cũng không cần lui, hôm nay ta nhất định phải hạ thành Á Lý, thẳng đến Sở Ương!"
"Ngươi!" Sa Y Hãn lại nói trúng lửa giận trong lòng Phượng Vu Dực, hắn không biết vì sao sao Xu nhi muốn hắn lui binh mười dặm, nhưng một khi đã lui, đồng nghĩa với làm nhục uy danh Lộng Phong quốc, vì vậy Phượng Vu Dực mới tức giận khác thường, nhưng mấy tướng lĩnh Hùng Thao lại vững tâm, nhất định giữ vững nơi này, vô luận hắn ra lệnh thế nào cũng vô dụng, ngược lại còn bị Duy nhi uy hiếp, điều này sao có thể không khiến hắn tức giận!
Xu nhi rốt cuộc đang làm gì vậy!
Ngay lúc Phượng Vu Dực muốn trút ngọn lửa giận ra, một giọng nói lành lạnh vang lên, giống như từ trên trời mà giáng xuống.
"Các hạ đừng có ngông cuồng, Lộng Phong quốc ta rộng mênh mông, nhân tài đông đúc, há có thể để ngươi nói lấy thì lấy? Mạnh miệng nói nhiều cũng không sợ đau đầu lưỡi sao!"
Các tướng sĩ Lộng Phong quốc chỉ cảm thấy trên đầu có một trận gió xẹt qua, trong chớp mắt một bóng dáng đỏ rực đã dừng ở phía trước, Die nd da nl e q uu ydo n hơn nữa không biết có hai tiểu binh từ đâu tới, nâng một chiếc ghế sạp hoàng kim mà bọn hắn chưa từng thấy đi tới sau lưng người đó, người nọ quay người lại, cứ như vậy mà thoải mái nhàn hạ ngồi dựa vào ghế!
Đầu tiên là đám người Phượng Vu Dực sững sờ, không có biết rõ xảy ra chuyện gì, đợi bọn họ thấy rõ ràng rồi mới không khỏi hít một hơi lạnh, đây, đây, chuyện này. . . . . . cũng quá lớn lối rồi!
(còn tiếp)