"Ầm!" Hai phần mật báo bị ném mạnh ở trên bàn, bóng người màu vàng kim không ngừng đi tới đi lui, mỗi một bước chân đều lộ ra lửa giận hừng hực.
"Nói!" Gầm lên một tiếng, người áo đen quỳ gối phía dưới lập tức báo cáo kết quả điều tra của mình.
"Lúc này, toàn bộ quân ta đã rút khỏi quốc thổ Lộng Phong quốc, tạm thời hạ trại ở bìa rừng Tuyệt Tích sâm lâm, trong quân nhân số thương vong đã đạt lên tới mấy vạn, chỉ còn lại ba mươi lăm vạn đại quân; vũ khí thái tử dùng để thông Tuyệt Tích sâm lâm còn sót lại chín phát, không đủ để tấn công Lộng Phong quốc nữa; vũ khí de Phượng Trạch công chúa Lộng Phong quốc lại càng bí mật, uy lực của nó có thể khiến quân ta tử trận gần hai ngàn người, số người bị thương càng không thể đoán được, nếu tùy tiện tiến công, tổn thất sẽ nặng hơn, vì vậy thái tử dứt khoát quyết định rút đi đợi ở biên cảnh chờ hoàng thượng ra lệnh."
"Bên Sa Y Hãn thì sao?!"
"Từ bốn ngày trước sau khi Sa đại nhân bị đá xuống ngựa, khi trở lại quân doanh đã không còn ra ngoài nữa, cả ngày núp ở trong doanh không biết là đang làm cái gì."
Nghe thấy người áo đen hồi báo, rốt cuộc Long Doanh không nhịn được nhấc chân hung hang đạp vào một cái ghế ở bên cạnh, cái ghế "rắc rắc" một tiếng, nát vụn.
"Đúng là nực cười!" Hai mắt Long Doanh đỏ bừng, cho thấy hắn cực kỳ tức giận, "Tên Sa Y Hãn này, trẫm nhất định phải giết cả cửu tộc hắn!" Nói xong, hắn không nhịn được lấy hai phần mật báo dày trên bàn xé "xoẹt xoẹt" nát bấy, trong mấy trang giấy, đều là lời ba hoa chích chòe khoe khoang cưỡi ngựa xem hoa, a dua nịnh hót, cái gì mà chiếm thành Tân La, thần dũng tấn công thành Á Lý, cái gì mà quân Lộng Phong quốc nghe tin đã sợ mất mật, giả, giả, tất cả đều là giả!!!
Sa Y Hãn thật to gan, lại dám nói dối quân tình, khi quân phạm thượng!
Tới giờ lâu như vậy, hắn vẫn xem quân tình do Sa Y Hãn truyền tới, không ngờ, chiến tích huy hoàng nhiều như vậy lại là hư cấu!
Nếu không phải tối hôm qua vì lời ns của Phượng Trạch công chúa đó, hắn còn chưa nghĩ đến, chính vì truy xét mật báo đơn giản như vậy đã dễ dàng khiến tất cả sự thật đều lộ ra ngoài! Không ngờ, chiến báo của Thiên nhi lại khác một trời một vực với Sa Y Hãn!
Hắn vốn tưởng rằng, cho dù có kém, cũng chỉ kém nhiều lắm là thêm một chút, nhưng hôm nay hắn mới biết cái gì là trên ca múa mừng cảnh thái bình dưới hỗn loạn sụp đổ!
"Người đâu!" Long Doanh hét lớn một tiếng.
"Hoàng thượng!" Tiểu thái giám hầu hạ ngoài cửa run rẩy cả người đi vào quỳ xuống đất. Hoàng thượng rất ít giận dữ lôi đình như thế, không biết là người nào lại sắp gặp họa rồi!
"Truyền chỉ cho Hình bộ, giam giữ tất cả cửu tộc họ hang Sa Y Hãn vào thiên lao, phong tỏa phủ đệ, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào một bước!"
"Dạ, dạ!" Tiểu thái giám âm thầm chậc lưỡi, trời ơi, sao đại hồng nhân Sa đại nhân lại đột nhiên bị hoàng thượng tịch biên gia sản, còn liên lụy cả cửu tộc vậy! Dáng vẻ này xem ra cách đến lúc giết cửu tộc không xa rồi!
Đợi sau khi tiểu thái giám rời đi, Long Doanh ra lệnh cho người áo đen vẫn quỳ dưới đất: "Lập tức mang theo thánh chỉ của trẫm tới biên cảnh, khẩn cấp triệu hồi quân đội, trói Sa Y Hãn về cho trẫm!" Vừa nói, Long Doanh vừa dùng bút viết thật nhanh trên quyển trục, "Mặt khác, đưa cuốn sách này đến quân doanh Lộng Phong quốc trong vòng ba ngày, cành nhanh càng tốt!"
Vừa dứt lời, "Ầm! Ầm!" hai tiếng, dấu ngọc ấn màu đỏ, dứt khoát đóng vào trên hai quyển trục, cũng quyết định số mệnh khác biệt giữa hai người. Một, tru di cửu tộc, để lại tiếng xấu muôn đời; một, phong quang vô hạn, lưu danh bách thế.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
"Yến lâu chủ, cuối cùng ngươi có biết vật này hay không , nếu ngươi không biết, vậy bản cung sẽ tìm người khác trong giang hồ hỗ trợ!" Bên trong gian phòng bí ẩn, một giọng nữ đè thấp truyền đến.
Nữ nhân mặc một thân lụa gấm vóc, trên đầu cài mấy cây kim trâm ngọc ngà có giá trị xa xỉ, phục trang đẹp đẽ, không chói mắt. Một tấm khan lụa màu trắng che mất gương mặt yêu diễm, nhưng lại lộ ra một đôi mắt hút người quyến rũ.
Đối diện nữ nhân là một nam tử mặc áo xanh có vóc người thon dài, nam tử kia mặt ngọc mày kiếm, mang trên mặt nụ cười dịu dàng, nhưng trong đôi mắt đen láy lại mang theo âm độc sâu xa không thể nhận ra được.
Giờ phút này, nam tử nhìn chằm chằm món đồ trong tay, thật lâu cũng không thấy có hành động gì.
Đây quả thực là đi mòn gót giày cũng không tìm ra, đến khi thấy được lại chẳng tốn công! Vật này, vì tranh đoạt nó, nhân sĩ võ lâm đã tranh đến bể đầu chảy máu, vốn tưởng rằng cuối cùng vật này đã bị này giáo chủ Ma giáo đoạt đi, cũng không có ai hi vọng lấy được. Nhưng ai biết, cuối cùng kết cục lại chạy không thoát, vào lúc này còn không phải tự chui vào trong tay của hắn đến sao!
"Yến lâu chủ!" Nữ nhân thấy nam tử đối diện không nói lời nào, liền không nhịn được thúc giục một tiếng.
Yến Vô Nhai hồi hồn, trong lòng vừa động, biết nữ nhân trước mắt cũng không biết giá trị của vật này, cho nên mới tùy tiện lấy ra, nếu như hắn muốn lấy được vật này, nhất định phải để tự nàng bỏ đi thì hơn. . . . . .
Nghĩ như vậy, hắn giả bộ nhìn cẩn thận ngọc trụy trong tay mấy lần, lộ ra vẻ kinh hãi kêu lên: "Trời ơi! Quý phi nương nương, sao vật này lại ở trong tay của người?" Nói xong, đồng thời nhanh chóng ném ngọc trụy cầm trong tay ra, tựa như đụng phải bệnh dịch, hơn nữa còn nhảy lên lui nhanh ba bước.
"Gì vậy! Xảy ra chuyện gì?!" Quân Phi Oánh bị hành động của Yến Vô Nhai dọa sợ, cũng hoảng hốt theo, cặp mắt qua lại nhìn khối ngọc trụy ở trên bàn cùng với gương mặt hoảng sợ của Yến Vô Nhai, da đầu dần dần tê dại.
"Nương nương, vật này lại mang điềm xấu đó!" Sắc mặt Yến Vô Nhai tái nhợt, hai tay run run chỉ vào khối ngọc trụy trên bàn, "Vật này sẽ mang đến cho người vận rủi, là một khối khối ngọc trụy mang nguyền rủa vô cùng ác độc! Là ai ác độc đưa vật này cho người vậy! Mang ngọc trụy này bên người, chỉ cần vượt qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, sẽ gặp khiến người ta mang vận rủi quấn thân, ác linh vây công, không được yên bình, vận thế có khá hơn nữa cũng sẽ bị liên lụy biến thành đại hung, lâu thì một năm, ngắn thì ba tháng, sẽ thê thảm mà chết!"
Quân Phi Oánh bị Yến Vô Nhai nói một phen bị dọa sợ đến không còn giọt máu, lảo đảo muốn ngã, trong lòng lạnh lẽo.
"Không có. . . . . . không có cách nào giải sao?" Nàng hốt hoảng hỏi. Khối ngọc này, đeo vào trên người nàng, đã bảy bảy. . . . . . bốn mươi chín ngày rồi!
Yến Vô Nhai thoáng nhìn, trong mắt lóe lên đắc ý, tiếp theo cố làm ra vẻ buồn phiền nói: "May mà trước đó tại hạ đã nhìn thấy, vì vậy có chút ấn tượng, lúc ấy người ta lấy được ngọc này, đường đường từ một thành thủ phủ, bỗng nhiên biến thành phạm nhân tù lao, cả nhà tẫn táng, thê thảm không thể tả!" Thấy sắc mặt Quân Phi Oánh đã gần như tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, Yến Vô Nhai biết sự đe dọa của hắn đã phát ra tác dụng rồi, ngược lại nói: "Cuối cùng, vẫn nhờ một vị cao tăng đắc đạo đi ngang qua, đáng thượng cho người nọ bị vô tội liên lụy, bái lạy khối ngọc chín chín tám mươi mốt ngày, mới vãn hồi một chút huyết mạch cuối cùng của bọn họ. Ai! Nương nương, người muốn hóa giải vận rủi, không phải cao tang là không thể!"
"Vậy, giờ vị cao tăng đó ở đâu?" Quân Phi Oánh hoàn toàn bị Yến Vô Nhai hù dọa, nắm chặt ống tay áo của hắn, tựa như bắt được cây cỏ cứu mạng.
"Vị đại sư kia vân du tứ hải, rất khó tìm, nương nương cũng chỉ có thể phái người mang theo ngọc trụy này đi tìm kiếm trc, tìm được lập tức xin hắn làm phép ngay tại chỗ, có thể còn kịp ngăn cản trc khi vận rủi bắt đầu, nếu không một khi bắt đầu, sẽ rất khó bình an!"
"Được! Vậy ta. . . . . ."
"Nương nương!" Quân Phi Oánh vừa muốn nói chuyện, ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi nôn nóng.
Quân Phi Oánh dựng hai hàng lông mày lên, nhất thời nổi giận, vừa mới bị khối ngọc đáng chết này quấn thân, giờ phút này nàng đang lo không tìm được nơi trút giận, ả nô tỳ này lại dám chặn nàng nói chuyện!
"Lăn tới đây!"
Cửa cẩn thận bị đẩy ra rồi lại khép lại, tỳ nữ còn chưa kịp mở miệng, đã cảm thấy bụng đau xót, cả người bị đạp xuống.
"A!"
"Tiện tỳ đáng chết, ai cho ngươi tới quấy rầy bản cung?!" Quân Phi Oánh mà tức giận lên, bất kể đối tượng là ai, cho dù là tâm phúc của mình, cũng đánh không nương tay.
Yến Vô Nhai nhìn ánh mắt và giọng nói hung ác của Quân Phi Oánh, trong mắt lóe lên vẻ khinh bỉ và giễu cợt.
"Nương nương tha mạng!" Tỳ nữ chiu phải cơn nóng giận của Quân Phi Oánh, chỉ sợ nàng sẽ xử trí mình, vì vậy vừa liều mạng dập đầu, vừa bẩm báo tin tức truyền đến, hy vọng có thể cứu mình một mạng, "Nương nương! Trong cung tới tin tức nói, hoàng thượng giận dữ, lại hạ chỉ giam gia quyến cửu tộc của Sa đại nhân, bao vây phủ đệ của Sa đại nhân rồi!"
"Cái gì?!" Quân Phi Oánh trừng mắt, không dám tin kêu lên một tiếng.
Yến Vô Nhai thấy vẻ mặt của nàng, giật mình, lập tức tiến lên, lo lắng nói: "Nương nương, sợ rằng chuyện không ổn rồi! Chuyện này, có thể do vận rủi báo trước không. . . . . ."
Quân Phi Oánh giật mình, trong lòng còn có chút nghi ngờ cuối cùng cũng đều biến mất không còn, nàng nói với Yến Vô Nhai: "Yến lâu chủ, chuyện khẩn cấp, bản cung không rảnh tiếp đón, vì vậy xin ngươi mang ngọc này theo, trợ giúp bản cung tìm được vị cao tăng kia, xin hắn làm phép trừ vận rủi cho bản cung! Sau khi chuyện thành công, bản cung tất nhiên có trọng thưởng!"
(còn tiếp)