Ban đêm, bầu trời ở thành Nhiệt Đồ rực rỡ ánh sao, sáng vô cùng.
Bầu trời đại mạc mênh mông vô tận, nơi chân trời lấp lánh ánh sao, chợt lóe chớp tắt mà tỏa ra tia sáng lung linh, làn gió lạnh phất phơ thổi qua, mang đi cái nóng ban ngày, chỉ còn từng đợt mát mẻ.
Trong sa mạc này không hề sầm uất giống như Lộng Phong quốc hay Hí Triều quốc, nơi này, có kiến trúc xa hoa nhất chính là hoàng cung, mà cung điện xa xỉ nhất trong hoàng cung, tất nhiên là thuộc về cung điện của quý phi Quân Phi Oánh.
Chỉ là, kể từ sau khi Phượng Tĩnh Xu đến, cung điện thư thái nhất rốt cuộc thuộc về ai đó thì chưa chắc.
Bên trong cung điện to như vậy, không có cung nữ thái giám, từ bên ngoài nhìn vào, có cũng chỉ có ánh sáng chói lòa cùng le que mấy gốc cây xào xạc, làm cho người ta nghĩ không ra, rốt cuộc trong cung điện này có người không?
"Hô ——" Chợt, một làn gió mát thổi nhẹ từ trên mặt đất cung điện, loáng thoáng tiếng nói chuyện với nhau từ trong cung điện, làm cho người ta hoảng hốt, hồi thần lại thì không còn âm thanh đó nữa.
Nơi này, chính là cung điện của Phượng Trạch công chúa và Tiếu vương gia Lộng Phong quốc.
Lúcnày, trong cung điện mà người ngoài cho rằng không có ai lại tiến hành một cuộc thảo luận kịch liệt, mà đám người đang thảo luận, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn lại chính là chín nam nhân đi theo Phượng Trạch công chúa tới thành Nhiệt Đồ, khiến bao cung nữ trong hoàng cung mê mẩn choáng váng —— dĩ nhiên, còn bao gồm các hoàng tử nhà mình.
Một luống oán khí ngút trời thỉnh thoảng tỏa ra từ trên người chín nam nhân, đều nói ba người đàn bà thành cái chợ, hôm nay chín nam nhân tụ lại một chỗ, có thể xảy ra màn kịch gì không? Là kịch võ hiệp hay cuộc chiến thương nhân? Đều không phải.
Vở kịch diễn ra là các nam nhân bị Phượng Tĩnh Xu lạnh nhạt ba tháng như nữ nhân khuê phòng oán thán.
Ánh sáng chói chang chiếu sáng cả một vùng, chín nam nhân đều không sợ nóng vây lại một chỗ, mặt ủ mày chau cầm từng ly kem tươi, câu có câu không trò chuyện với nhau.
"Ai. . . . . . rốt cuộc còn bao lâu nữa?" Long Ứng Tình cúi gằm đầu vẻ mặt đau khổ lên tiếng, vừa giống như đang hỏi người khác, vừa giống như đang hỏi mình.
". . . . . . Chúng ta còn chưa vội, ngươi lại bắt đầu không nhịn được." Hoa Ngọc Dung hận hận cắn cái muỗng trong miệng liếc Long Ứng Tình, "Đừng quên, Tĩnh Tĩnh đến làm công chuyện cho Việt Sa quốc các ngươi, vậy nên người không nên than chính là ngươi đó."
Trời nóng nực nên dễ dàng bốc hỏa, thế nên, Hoa Ngọc Dung mới nói một câu, Long Ứng Tình lửa giận "vụt" lên, "Ngươi cho rằng ta nguyện ý à?!" Hắn căm giận múc một muỗng lớn kem táo xanh nhét vào trong miệng, vung muỗng lên quơ quoq, "Đây không phải là thiên tai nhân họa sao!"
Phượng Duy Tĩnh vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, thong thả ung dung thưởng thức vẻ đẹp món ăn của mình, không nhanh không chậm nói: "Vì vậy, chúng ta không thể oán giận, không thể nóng nảy."
Văn Nhân Tĩnh Phong lười biếng vùi mình trên giường êm liếc Phượng Duy Tĩnh, "Hừ, ta cũng không tin ngươi không biết nghẹn! Ba tháng này, con mồi nhỏ đi sớm về trễ, vốn không gần gũi với chúng ta được bao lâu, ngược lại lại thân mật với Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy, hai người đó, đi tới chỗ nào cũng quấn lấy nàng, những người như chúng ta thật đáng thương, muốn gặp con mồi nhỏ một lần cũng không được!"
Phượng Duy Tĩnh ôn hoà quay lại nhìn Văn Nhân Tĩnh Phong, "Ngươi không được gặp Tĩnh? Vậy ai tối nào cũng lén lút chạy đến phòng của nàng? Ngươi nghĩ rằng chúng ta không biết?"
Văn Nhân Tĩnh Phong bị lời của Phượng Duy Tĩnh làm cho nghẹn, nên cũng không nói chuyện này nữa, vì vậy nói sang chuyện khác: "Thì ta cũng muốn gặp nàng một chút mà! Ta lại không may mắn giống Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy, có thể ngày ngày đều ở cùng nàng."
Hai lần bị gọi tên, Long Ứng Tình ngồi không yên, mặc dù hắn cũng rất khó chịu, nhưng hắn cũng biết ý của ca ca mình, Viêm Vũ Thụy có ý đồ gì người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, mặc dù hắn không nguyện ý thêm một người nữa tới tranh Phượng Tĩnh Xu, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhưng đó lại không phải là người khác, là ca ca cùng chung hoạn nạn với hắn từ nhỏ, tất nhiên hắn có thể thông cảm cho huynh ấy. Vì vậy hắn hung ác nhìn Văn Nhân Tĩnh Phong nói: "Hoàng huynh ta và viêm Tướng quân thì sao? Còn không phải bọn họ muốn giúp Tĩnh sao! Tĩnh lại không hiểu rõ tình hình của Việt Sa quốc ta, tất nhiên là muốn có người quen giúp nàng rồi!"
"Được, ngươi giúp ca ca ngươi đi!" Văn Nhân Tĩnh Phong lườm Long Ứng Tình, "Ta thấy nếu đến lúc con mồi nhỏ thật sự có gì với ca ca ngươi và Viêm Vũ Thụy, ngươi cũng đừng khóc nhè!"
Long Ứng Tình nhảy dựng lên, "Ta mới không khóc nhè!"
"Cạch cạch cạch. . . . . ." Kim Bích Đạc ở bên cạnh nghe vậy cầm bàn tính lên bắt đầu tính, Đệ Ngũ Long Quỳ thấy tiến tới hỏi: "Tên bàn tính, ngươi đang làm gì vậy ? Còn cần xem sổ ghi chép gì sao?"
Kim Bích Đạc nhìn Đệ Ngũ Long Quỳ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Dĩ nhiên, cái này rất quan trọng!"
Đệ Ngũ Long Quỳ thấy hắn nghiêm túc như vậy, không khỏi tò mò, "Tính sổ gì mà dáng vẻ lại nghiêm túc như vậy?"
Đối thoại của hai người dẫn tới sự chú ý của những người khác, rối rít nhìn lại.
"Ta đang tính thử, ta có thể được chia bao nhiêu thời gian của Tiểu Kim Khố?"
Vừa dứt lời, cả phòng yên lặng.
Đúng vậy! Bọn họ có thể được chia bao nhiêu thời gian của nàng đây? Bên cạnh nàng có nhiều nam tử như vậy, nàng có thể chia nhiều bao nhiêu tinh lực cho bọn hắn?
Bên trong cung điện yên tĩnh, một thoáng chỉ còn lại tiếng gõ tính của Kim Bích Đạc, "Cạch" , "cạch" , "cạch" . . . . . .
"Nếu tính cả đời chín mươi chín tuổi, nay nàng đã sắp mười sáu tuổi, còn dư lại tám mươi ba năm có thể ở chung một chỗ. . . . . . Một năm 365 ngày (hình như theo lịch âm), tổng cộng tám mươi ba năm là 30295 ngày. . . . . . Một ngày có mười hai canh giờ, trừ bốn canh giờ buổi tối nghỉ ngơi ra, như vậy 30295 ngày chính là 242360 canh giờ. . . . . . Chia đều cho mỗi người, trước mắt tổng cộng bảy người, như vậy mỗi người có thể có được hẹn 34623 canh giờ. . . . . ." Đây còn chưa bao gồm Phượng Tĩnh Xu làm những chuyện khác với tương lai chưa biết sẽ có thêm nam nhân nào đó xuất hiện. . . . . .
Tất cả mọi người im lặng nghe Kim Bích Đạc "tự lẩm bẩm", trong lòng hỗn loạn.
Cả đời, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể ở cùng nàng nhiều nhất 34600 canh giờ, thoạt nhìn rất lâu, nhưng đối với cho bọn họ thì chừng đó sao đủ!
Kim Bích Đạc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn vẻ mặt khổ sở của mấy người khác. Bảy. Chỗ bọn họ, tổng cộng có chín người, nhưng cùng chung với Phượng Tĩnh Xu, cũng "chỉ có" bảy. Nếu như, muốn đi theo nàng, mình không cố gắng tranh thủ, dù theo thế nào, cũng vĩnh viễn không thể chính thức có được nàng.
Mặc dù hắn cũng không muốn có nhiều người tới chia sẻ Phượng Tĩnh Xu, nhưng, suy bụng ta ra bụng người, nếu như ban đầu không phải Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh và Tuân Thư rộng lượng, hắn cũng đâu được như hôm nay có cơ hội hầu ở bên cạnh nàng, dieendaanleequuydonn chớ nói hiện tại có 34600 canh giờ, dù chỉ một nén nhang, đó cũng là mơ ước xa xỉ! Cho nên, hôm nay hắn mới có thể rộng lượng với những người muốn đến gần Phượng Tĩnh Xu.
Kim Bích Đạc vừa nghĩ xong, chỉ chốc lát sau, một bóng dáng màu đen dẫn đầu đứng lên, đi ra ngoài.
Thấy có người đi ra ngoài, Phượng Duy Tĩnh cười nhẹ một tiếng, đặt đồ trên tay lên bàn, cũng đứng dậy, đi ra ngoài, "Thay vì ở chỗ này oán trời trách đất, còn không bằng nắm chặt thời gian, bồi nàng nhiều hơn. . . . . ."
Những người còn lại thấy thế, cũng đều thoải mái mà cười lên, rối rít thả vật trong tay xuống, đi theo.
Căn cứ thí nghiệm ruộng cát Việt Sa quốc lại sắp nghênh đón một phong cảnh đầy rực rỡ.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
"Phượng nhi, nàng không uống nước sao?" Ánh mặt trời nóng rực, một bàn tay nắm một túi nước đưa tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu.
Phượng Tĩnh Xu nhận lấy túi nước, có chút bất đắc dĩ nhìn gương mặt chính trực nói: "Viêm, không phải đã nói với huynh, gọi ta là Tĩnh Xu sao."
Viêm Vũ Thụy sắc mặt biến hóa, "Tại sao? Ta thích gọi nàng như vậy không được à? Nàng đã gọi ta là viêm, tại sao ta không thể gọi nàng là Phượng nhi?"
"Gọi huynh là Viên, không phải do huynh yêu cầu sao!" Phượng Tĩnh Xu vô lực nói.
"Nàng đã nói, nếu như không phải ta yêu cầu, nàng cũng sẽ không gọi ta như vậy? Vậy nàng sẽ gọi ta như thế nào? Viêm tướng quân? Hay là Viêm Vũ Thụy?" Giọng nói Viêm Vũ Thụy trở nên kích động, "Chẳng lẽ nàng thật sự không biết tâm ý của ta với nàng sao? Tại sao nàng cứ không chịu tiếp nhận ta?"
Đối mặt với việc Viêm Vũ Thụy thổ lộ thẳng thừng như vậy, dù Phượng Tĩnh Xu da mặt dày, cũng không nhịn được hơi ửng đỏ cả gương mặt, không vì cái gì khác, chỉ vì giờ phút này ánh mắt đó còn nóng bỏng hơn cả ánh mặt trời từ bốn phía chiếu tới.
Không biết đây đã là lần thứ mấy rồi, kể từ sau khi tới nơi thí nghiệm này, trừ Long Ứng Thiên ra, Viêm Vũ Thụy cũng trở thành "người hầu" của nàng, luôn không mời mà tới, luôn đi theo phía sau nàng. Mặc dù hắn cũng giúp nàng làm rất nhiều việc, nhưng có nhiều lúc, hắn sẽ hỏi han ân cần với nàng, chăm sóc nàng cẩn thận.
Tình huống như thế ở trong mắt tất cả mọi người đều sáng rõ như ban ngày, biết vị đại tướng quân lừng lẫy ở Việt Sa quốc có chủ ý gì. Die nd da nl e q uu ydo n Lúc bắt đầu, mọi người thấy Viêm Vũ Thụy đi theo sau Phượng Tĩnh Xu nói lời nhỏ nhẹ, có không ít người trực tiếp sững sờ, thiếu chút nữa không ngã xuống.
Mà bây giờ, mọi người nhìn thấy một màn này lại không còn ngạc nhiên gì nữa, ngược lại coi thành chuyện vui, phải xem mỗi ngày. Đặc biệt là Viêm đại tướng quân mỗi ngày cứ một lần lại nhiệt liệt "tỏ tình" , càng ngày càng thay đổi phong phú hơn.
(còn tiếp)