Sau khi Phượng Tĩnh Xu và một đám sói xuống dưới Tuyệt Lăng sơn, lên đường đi tới năm ngày mới tới được nơi có người ở, vì vậy cũng liền thu một đám sói đã vừa lòng thỏa ý vào trong Thấm Xu Văn.
Sau khi thu hồi bầy sói, Phượng Tĩnh Xu đi về phía trước với tốc độ cũng tăng nhanh hơn. Bởi vì đi ngang qua đều là một ít thôn trang nhỏ hoặc là thành trấn nhỏ, cũng không có địa phương gì mới mẻ, nên Phượng Tĩnh Xu cũng không nán lại nhiều. Vừa ra cửa thành liền tìm một chỗ không người sử dụng ngự phong thuật gấp rút lên đường.
Mục tiêu lần này là hoàng thành Đông Lưu Xuyên Vân quốc. Muốn tìm trân bảo hiếm có, thành Đông Lưu là một nơi thích hợp nhất để hỏi thăm, nơi đó quyền quý thương nhân đông đúc, thế nào cũng sẽ nghe được một hai tin tức về trân bảo. dieendaanleequuydonn Thật ra thì, nói tới trân bảo, trong hoàng cung Đông Lưu nhất định có rất nhiều, đáng tiếc, vì không để các nước bất hòa, không thể thuận tay “liên quan” đến một hai sự kiện xuất hiện, không thể làm gì khác hơn là ngược lại tìm kiếm vật chưa bị tiến cống rồi, Phượng Tĩnh Xu cũng rất tiếc hận với việc lần này.
Chỉ ngoài thành Đông Lưu ra, cái thành trấn trọng đại khác cũng là một trong những địa điểm Phượng Tĩnh Xu đặt chân đến, tránh bỏ sót tin tức có giá trị gì.
Cuối cùng lên đường đến hướng bắc, đi tới một thành trấn trọng đại phía nam Xuyên Vân quốc, thành Lai Phượng.
Bởi vì mới đầu xuân, khí hậu tiết trời dần dần ấm lại, vì vậy ngay cả đất phương bắc này cũng là một cảnh tượng xuân ý dạt dào ấm áp. Trên đường cái mọi người đã bắt đầu bỏ đi trang phục mùa đông thật dầy, mặc vào trang phục mùa xuân nhẹ nhàng thoải mái.Trên đường, trên mặt mọi người đi tới đi lui đều mang nụ cười sung sướng, hạnh phúc mà thỏa mãn.
Hai bên đường phố bày đầy đủ loại quán nhỏ, từng tiếng rao hàng này cũng làm cho trời xuân se lạnh nóng lên. Dưới ánh mặt trời ấm áp, đàn bà trong nhà dắt đứa trẻ nhà mình ra ngoài mua sắm, thừa dịp mẫu thân đang cò kè mặc cả với tiểu thương, những tiểu hài tử bướng bỉnh này kết bè kết lũ dạo chơi ở trên đường, thỉnh thoảng xem một chút rồi sờ sờ, tính chờ lát nữa năn nỉ mẫu thân mua cho mình một ít đồ chơi nhỏ…
Toàn thân Phượng Tĩnh Xu mặc gấm màu tím sáng, trên thêu bức họa phong cảnh tuyệt đẹp, vài nét bút nhẹ nhàng bâng quơ, người ngoài xem ra chỉ rất vừa lòng với bức tranh sơn thủy, người trong nghề nhìn một cái cũng biết đây là bút tích của người nổi tiếng sáng tác, vài nét bút ít ỏi liền phác họa ra sơn cao thủy viễn, phong đạm vân khinh, an nhiên tình hoài*; buộc quanh lưng là cái đai màu trắng, hiển nhiên là cùng một loại với y phục; dưới đai lưng đeo một khối ngọc bội hình hoa phù dung nhỏ xinh xắn dễ thương, sắc ngọc đều đều, ấm nhuận trơn tru, người trong nghề nhìn một cái cũng biết là cực phẩm; chân đeo một đôi hài gấm tím nhạt thêu hoa cúc tơ vàng, sợi tơ tằm vàng thành thạo thêu vào khe hở thoắt ẩn thoắt hiện, thật có loại cảm giác “dưới chân rực rỡ “; Dieenndkdan/leeequhydonnn nhìn lại tay nàng cầm cây quạt bạch ngọc tơ tằm, trên mặt quạt giống như lấy kim tuyến thêu tranh, khác biệt chính là, hai mặt cây quạt bạch ngọc này lại đều thêu tranh, kĩ thuật thêu tinh xảo này, có thể so với tú công cấp cao của tú phường trong hoàng gia! Nhìn kỹ hai bức họa này, một mặt là bức tranh mỹ nhân nằm, mặt khác lại là bức tranh đông đảo mỹ nam chơi đùa!( Vân Nhi: hết sức tưởng tượng, đi ra ai lại ngoài cầm quạt thêu tranh như vậy chứ!!!)
*núi cao nước xa, gió nhạt mây nhẹ, ôm ấp tình cảm bình yên
Chỉ thấy Phượng Tĩnh Xu vừa cầm cây quạt bạch ngọc bước chậm, vừa tỉ mỉ quan sát vạn vật dân gian, cảm nhận hỉ nộ ái ố của người bình thường, cảm thụ sức sống bừng bừng này.
Gió xuân khẽ phất qua, thỉnh thoảng nhấc lên sa mỏng che trên mặt Phượng Tĩnh Xu, hơi lộ ra sắc đẹp của người ngày đó, dẫn tới người dân trên đường dừng chân quan sát. Nhưng cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể qua một thân ăn mặc thoát tục và khí chất phiêu dật để phán đoán đây là tiểu cô nương dạo chơi một mình trên phố xá sầm uất, dưới khăn che mặt kia nhất định là dung nhan quốc sắc khiến người ta kinh diễm!
Vô tâm để ý tới tâm tư người đi đường, Phượng Tĩnh Xu men theo mùi hương bay tới chóp mũi đi tới một tửu lâu đông như trẩy hội —— Túy Hồng Trần.
Giương mắt liếc nhìn một vòng, Phượng Tĩnh Xu rất là hài lòng với quán này, cảnh vật xung quanh phía trước quán thanh lịch tao nhã, tiểu nhị phục vụ chu đáo nhiệt tình, chưởng quỹ khôn khéo, cử chỉ khách nhân văn nhã, quan trọng nhất là rượu Túy Hồng Trần này, mùi rượu bốn phía, khiến người thèm thuồng.
Phượng Tĩnh Xu vừa mới đi vào, tửu lâu trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, tất cả đều nhìn cô nương lẳng lặng đi tới này, không biết vì sao, có một cỗ dục vọng muốn nhìn nàng, nhìn không rời mắt.Tiểu nhị cũng ngơ ngác nhìn cô nương đi tới, trong lúc nhất thời quên làm việc.
Còn chưởng quỹ đã từng trải nhiều, chỉ chốc lát sau liền phục hồi lại tinh thần, tự mình tiến lên chào hỏi: “Vị cô nương này, ngài đây là…”
“Uống rượu, nghỉ ngơi.” Phượng Tĩnh Xu cũng không nhiều lời, đơn giản nói ra hai từ.
“Chuyện này…cô nương, thật đúng là xin lỗi, nơi này của chúng ta mới vừa đầy ngập khách rồi, người xem…” Chưởng quỹ mặt khổ sở nhìn Phượng Tĩnh Xu.
Phượng Tĩnh Xu từ trong tay áo “lấy” ra một khối ngọc bài, quơ quơ ở trước mặt chưởng quỹ, đợi chưởng quỹ thấy rõ, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng cung kính. “Thì ra là chủ nhân, tiểu nhân thật là có mắt không tròng, kính xin chủ nhân tha lỗi.”
“Không sao.” Phượng Tĩnh Xu khoát tay.
“Mời chủ nhân lên lầu.” Chưởng quỹ ở một bên dùng tay ra hiệu mời Phượng Tĩnh Xu đi lên, vừa lớn tiếng nói: “Người cô nương tìm sợ rằng ở trên lầu, xin mời đi theo ta, đợi ta giúp ngươi hỏi thăm một ít!”
Trong lòng Phượng Tĩnh Xu âm thầm gật đầu, rất là tán thưởng đối với chưởng quỹ nhạy bén. Hai người dọc theo đường đi lên lầu.
Sau khi vào một gian sương phòng tận cùng bên trong lầu hai, chưởng quỹ kia lập tức khom người thở dài nói: “Tiểu nhân Quách Húy bái kiến chủ nhân.”
“Miễn lễ rồi.” Phượng Tĩnh Xu ngồi trên ghế, nhẹ giọng nói.
Túy Hồng Trần này là một trong mấy sản nghiệp khác mà ba năm nay nàng để Duy nhi lại lập nên, ngoài ra còn có thanh lâu “Mỹ Nhân Hương”, nhạc phường “Tiêu Dao Nhạc”, hôm nay tới đây, cũng chỉ là muốn thông báo một chút nhiệm vụ, dfienddn lieqiudoon thuận tiện xem xét một phen, xem thử chút năng lực xử lý chuyện của Duy nhi thế nào, kết quả làm nàng rất hài lòng.
“Quách chưởng quỹ, ta có giao phó, ngươi đợi lát nữa đi thông báo mấy nhà khác.” Phượng Tĩnh Xu nói.
“Dạ, chủ nhân xin phân phó.”Quách Húy cúi đầu nói.
“Để bọn họ đi hỏi thăm một chút, nơi nào có kỳ trân dị bảo gì, nói cho ta biết một tiếng.”
“Vâng” Quách Húy khẽ khom người, liền muốn rời khỏi, lúc bước ra cửa, lại quay người trở về, hỏi “Chủ nhân, ngài cần xem xét một chút sổ sách không?”
“Không cần.” Phượng Tĩnh Xu phất tay một cái.
“Đợi một chút...!” Nàng lại gọi Quách Húy bước ra cửa trở về, “Ngươi dặn dò nơi này một chút rồi đến tổng bộ đi.”
Quách Húy vừa nghe, nhất thời vui mừng trợn mắt. Đi tổng bộ! Nơi đó là địa phương nhân tài đông đúc, có thể được điều đến tổng bộ chứng minh năng lực cá nhân tốt nhất, hôm nay hắn lại có thể nhận được mệnh lệnh đi tổng bộ, còn là chủ nhân tự mình chỉ đích danh, đây chính là vinh dự lớn nha!
Vì vậy, Quách Húy này vái chào thật sâu với Phượng Tĩnh Xu, “Tiểu nhân đa tạ chủ nhân cất nhắc!”
Phượng Tĩnh Xu phất tay một cái, cánh cửa kia chậm rãi khép lại, ngăn cách với bóng dáng kích động của Quách Húy.
Khi Phượng Tĩnh Xu nhắm mắt nghỉ ngơi, cửa sổ khép lại đột nhiên phát ra tiếng vỗ “phập phập” , Phượng Tĩnh Xu lập tức mở hai mắt ra, vung tay lên, cửa sổ lập tức mở ra.
Không ngoài dự đoán, một bóng dáng trắng như tuyết “hưu” một cái nhào trong lòng Phượng Tĩnh Xu. Cái bóng dáng đó vừa đẩy vừa mắng, hết sức bày ra sở trường làm nũng, không phải Tuyết Ưng thì là ai.
“Ha ha!” Phượng Tĩnh Xu khẽ cười, “Được rồi, được rồi! Cái tiểu gia hỏa này, sao mỗi lần cứ phải chen chúc ở trong lòng ta chứ!” Vừa vỗ đầu Tuyết Ưng vừa tháo xuống tờ giấy cột vào trên chân Tuyết Ưng.
Mở ra vừa nhìn, không khỏi cười một tiếng.
Quả nhiên lại là Duy nhi càu nhàu.
Mấy năm này, công phu càu nhàu của Duy nhi càng thấy tăng lên, chỉ sợ dường như mình quên mất nhớ hắn vậy. Phượng Tĩnh Xu cảm thấy việc này rất buồn cười.
Con ngươi vừa chuyển, Phượng Tĩnh Xu đến trên bàn sách giữa gian phòng, đề bút tùy ý viết một trang lớn, cột vào chân Tuyết Ưng, Die nd da nl e q uu ydo n vỗ vỗ Tuyết Ưng không tình nguyện, lại lấy ra một túi hạt dẻ, để một Lục Linh Lung đi theo, mới để cho Tuyết Ưng bay trở về.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Phượng Tĩnh Xu cười, hình như, trò hay có thể trình diễn rồi…