Ngay lúc bọn hắn đang nói chuyện với nhau, một đạo âm thanh vang dội truyền vào, “Yến ca ca, Yến ca ca, huynh đến thăm Thư nhi à!”
Mấy người cùng nhau ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng dáng đỏ rực nhảy vọt về phía đại sảnh, trong đại sảnh tĩnh lặng lập tức truyền đến từng tiếng leng keng thanh thúy, và từng tiếng kêu của quản gia trung niên ở phía sau “Tiểu tổ tông, chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận té!”
Phượng Tĩnh Xu híp mắt, cẩn thận quan sát người nhảy nhảy nhót nhót này, mái tóc dài dày mềm mượt được một sợi dây màu đỏ buộc lên thật cao, trên trán đầy đặn đeo một viên bảo thạch đỏ rực, dưới đôi mày rậm là một đôi mắt phượng hiếm có, trong đôi mắt phượng đen láy kia lộ vẻ ngây thơ và hồn nhiên,từng chiếc từng chiếc lông mi y hệt nhung thiên nga*, trên khuôn mặt trắng noãn tỏa sáng lấn át đi mấy phần bóng tối,trên má hồng nhuận non mềm có một hoa văn phượng hoàng nho nhỏ hiện lên màu đỏ rực và ánh kim, (Vân Nhi: không biết là sao mà có hoa văn trên má nhỉ????) cái mũi đẹp đẽ tinh xảo bởi vì chạy mà thấm ra từng giọt mồ hôi trong suốt, môi như quét mỡ, trông rất là mê người. Người thiếu niên này hình như đặc biệt yêu thích màu đỏ, dfienddn lieqiudoon ngoài dây cột tóc màu đỏ, vật trang sức màu đỏ trên trán ra, ngay cả y phục trên người hắn cũng là cẩm y đỏ rực trên lấy phương pháp thêu vàng bạc đan chéo nhau chế ra bức Bách Điểu Triều Phượng đồ, giày là một đôi ủng màu đỏ mạ vàng, đặc biệt nhất là, trên cổ, cổ tay, bên hông, mắt cá chân của hắn, thậm chí là trên đôi giày của hắn treo đầy lục lạc!
*nhung thiên nga: một loại nhung dày, ấm được làm từ lông thiên nga
Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu đen sì, đây quả thực là một lục lạc di động à!
Ngay lúc Phượng Tĩnh Xu quan sát người tới, thiếu niên kia đã chạy đến trước người Yến Vô Nhai, đôi tay lôi kéo Yến Vô Nhai đung đưa đung đưa, hưng phấn nói: “Yến ca ca, huynh rốt cuộc cũng đến thăm Thư nhi rồi!” Sau đó lại rất uất ức tố cáo nói: “Buổi sáng lúc nghe nói Yến ca ca sẽ tới nhà Thư nhi, nhưng khi Thư nhi chạy đến tìm huynh lại không thấy huynh đâu, Thư nhi cho là huynh không tới chứ!” Sau đó lập tức lại vui mừng nói: “Ta biết ngay Yến ca ca chắc chắn đến thăm Thư nhi, hì hì, Yến ca ca, huynh thật tốt!”
Yến Vô Nhai ôn nhã cười một tiếng, dịu dàng nói: “Thư nhi, Yến ca ca chỉ đi đón hai bằng hữu tới đây mà thôi, sao Yến ca ca có thể không đến thăm đệ chứ!”
Thiếu niên nghi ngờ nghiêng đầu hỏi: “Bằng hữu? Bằng hữu gì?”
Yến Vô Nhai đáp: “Là bằng hữu Yến ca ca gặp được trên đường, bọn họ còn cứu mạng Yến ca ca! Bọn họ muốn cùng với Yến ca ca đi tham gia đại hội võ lâm.”
Thiếu niên vừa nghe, cặp mắt nhất thời lóe sáng, lặp lại: “Ân nhân cứu mạng? Đại hội võ lâm?” Đột nhiên bật lên một tiếng hoan hô, “Bọn họ còn cứu mạng Yến ca ca? Có phải đại hiệp giang hồ hay không? Bọn họ cũng sẽ cùng với Yến ca ca mang Thư nhi đi tham gia đại hội võ lâm sao!?”
Yến Vô Nhai cười cười, dắt thiếu niên đi tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh, giới thiệu: “Thư nhi, hai vị này chính là ân nhân cứu mạng của Yến ca ca, vị này là Hoàng Vũ Tĩnh Xu cô nương, một vị khác là Tĩnh Ảnh huynh đệ, thị vệ của nàng.” Dieenndkdan/leeequhydonnn Lại xoay người về hai người Phượng Tĩnh Xu, giới thiệu: “Hoàng Vũ cô nương, vị này chính là bằng hữu mà ta nói, Tuân Thư Tuân công tử.”
Ngay từ lúc Yến Vô Nhai dắt Tuân Thư đi tới thì Phượng Tĩnh Xu đã đứng đứng dậy, đợi đến khi Yến Vô Nhai giới thiệu xong, Phượng Tĩnh Xu nhẹ nhàng thi lễ, lại cười nói: “Tĩnh Xu gặp qua Tuân công tử.”
Chỉ thấy Tuân Thư vừa tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu, đột nhiên hoảng hốt một trận, vừa nghe thấy giới thiệu, miệng gần như không thể tin được phun ra một chuỗi lời nói mơ hồ, chưa đợi người nghe thấy, đã biến mất vô tung. Cho đến khi Phượng Tĩnh Xu hành lễ, hắn mới giật mình tỉnh lại, vội vàng kéo tay Phượng Tĩnh Xu, cười hì hì nói: “Tỷ tỷ đa lễ, tỷ gọi ta là Thư nhi được rồi!”
Phượng Tĩnh Xu cực kỳ thích tính tình ngây thơ của Tuân Thư, hắn giống như một Duy nhi khác, năm đó tiểu Duy nhi năm tuổi, chỉ biết ỷ vào nàng, coi nàng là trời. Vì thế cũng không khách khí, lập tức một tiếng “Thư nhi” ôn nhu liền bật thốt ra, chỉ là một tiếng “Thư nhi” này, bao hàm nồng đậm cưng chiều ở trong đó, khiến tâm tư của mấy người trong lúc nhất thời đều khác biệt.
Làm phụ thân, Tuân Nhữ Dương đương nhiên thích thương yêu con của hắn, vì vậy ai đối xử với con của hắn tốt, ai thật tâm thích con của hắn, hắn tất nhiên cực kỳ nhạy cảm, huống chi hắn trải qua vô số sóng to gió lớn, nhìn mặt mà nói chuyện là chuyện thường ngày, rất dễ dàng xác định phẩm chất của người thế nào, vừa rồi lúc Thư nhi tiến vào, bốn người ở đây, vẻ mặt không giống nhau. Yến Vô Nhai là xuất từ bản tính ôn nhã mà cười; Tĩnh Ảnh kia trầm mặc không có động tĩnh gì, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua vậy; dieendaanleequuydonn Khanh Dĩ Yên cũng là một mảnh hờ hững, chỉ đến khi Yến Vô Nhai giới thiệu thân phận của Thư nhi thì mới ngẩng đầu liếc nhìn, rồi lướt qua; mà ý vị sâu xa nhất, chính là phản ứng của nữ oa nhi trước mắt này, ngay từ đầu đã cẩn thận quan sát Thư nhi, đối với trang phục khác thường của Thư nhi ngoài một chút buồn cười ra thì không mang theo ác ý, mà giờ khắc này trong một tiếng kêu lên kia, lại bao hàm cưng chiều, mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng là đối với kết quả như vậy, hắn là vui mừng khi thấy việc thành công, hơn nữa bởi vì do Thư nhi, thiện cảm của hắn đối với nàng càng sâu hơn một chút.
Mà Tĩnh Ảnh, lại là hiện lên ngạc nhiên trong nháy mắt, rồi sau đó liền hạ tầm mắ xuống. Tiểu thư e là lại nhớ tiểu vương gia Duy Tĩnh rồi, dù sao tuổi của thiếu niên trước mắt xấp xỉ với tiểu thư, mà lại ngây thơ như vậy....
Yến Vô Nhai có chút khó hiểu, từ việc hắn và Hoàng Vũ cô nương chung đụng đến giờ, nàng cũng không phải là một người dễ dàng thân cận với người khác, hôm nay lại có thể gọi thẳng Thư nhi, có thể là Thư nhi vốn khiến người khác ưa thích đi!
Trong lòng Khanh Dĩ Yên thầm giễu cợt, tiểu đề tử* này cũng sẽ chỉ chiếm được niềm vui từ tên ngốc tử đó thôi...
*tiều đề tử: nghĩa từ này hơi nhạy cảm, mn có thể hiểu rằng Khanh Dĩ Yên đang mắng chửi Phượng Tĩnh Xu với ý xấu.
Yến Vô Nhai lại dắt Tuân Thư đi tới trước mặt Khanh Dĩ Yên giới thiệu: “Thư nhi, vị này cũng là bằng hữu của Yến ca ca, nàng là nữ hiệp nổi danh trên giang hồ đấy! Nàng chính là mỹ nhân đệ nhất giang hồ Khanh Dĩ Yên mà ta đã nói với đệ.”
Khanh Dĩ Yên cũng đứng dậy cúi đầu, kết quả Tuân Thư lại chỉ là liếc nàng một cái, “Ờ” một tiếng, lại chạy tới quấn Phượng Tĩnh Xu.
Đối xử khác biệt rõ ràng với hai người khiến Yến Vô Nhai có chút lúng túng, nụ cười khéo léo trên mặt cũng thiếu chút nữa không nhịn được, đôi bàn tay trắng nõn dưới ống tay áo đã sớm siết chặt cái khăn gấm rồi, ánh mắt chợt lóe, trong lòng thầm hừ: ngốc tử không có mắt!
Động tác của Khanh Dĩ Yên không có thoát khỏi ánh mắt của Tuân Nhữ Dương , hắn khẽ nhíu mày, sau đó áy náy nói với Khanh Dĩ Yên: “Xin lỗi, tiểu nhi vô lễ.”
Khanh Dĩ Yên vội vàng cười nói: “Không sao, công tử là người thẳng thắn, Dĩ Yên sao có thể vì thế mà so đo.”
Tuân Nhữ Dương có thâm ý khác cười lên ha hả, nói: “Quả nhiên là đại tiểu thư Ngọc Tranh trang, hôm nay Tuân mỗ thật đúng là mở mang kiến thức!”
Khanh Dĩ Yên không có nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói này, cho là Tuân Nhữ Dương đang khen nàng, vì vậy cũng lộ ra nụ cười chiêu bài của nàng.
Vừa mới đầu, Tuân Thư quấn Phượng Tĩnh Xu hỏi lung tung này kia, đối nữ tử trước mắt này, cực kỳ ưa thích, da.nlze.qu;ydo/nn chính là nhịn không được nghĩ muốn thân cận nàng. Tuân Nhữ Dương thấy, buồn cười thầm nghĩ, thật không hổ là con trai của ta, mắt nhìn người cũng khác biệt.
Nhìn Phượng Tĩnh Xu bị Tuân Thư dây dưa có chút túng quẫn, vì vậy lên tiếng vì nàng giải vây nói: “Thư nhi, con gấp cái gì, Hoàng Vũ cô nương vẫn còn ở trong phủ chúng ta mấy ngày mà, có rất nhiều thời gian!”
“Có thật không!?” Tuân Thư vừa nghe, vui mừng kêu lên, vội vàng lôi kéo Phượng Tĩnh Xu đi vào trong nhà, vừa đi vừa thì thầm: “Tỷ tỷ, đi, ta đi tìm gian phòng cho tỷ....”