Hai người cũng không nói ai thua ai thắng, trực tiếp tiến vào vòng câu đối.
Đầu tiên là do Phượng Tĩnh Xu ra đề: “Khí chính sơn hà tráng.”
Hoa Ngọc Dung lập tức đối lại: “Xuân minh vũ lộ nồng.”
“Xuân phong phương thảo địa.”Phượng Tĩnh Xu lập tức nói tiếp.
“Sơ vũ hạnh hoa thiên.” Vẻ mặt Hoa Ngọc Dung tươi cười, trong lòng đã có dự tính.
“ Quỳnh vũ cao hàn phủng xuất nhất luân nguyệt ảnh.” Phượng Tĩnh Xu lại ra một đề.
“ Băng hồ lãng triệt bình phân ngũ dạ thiên hương.” Hoa Ngọc Dung bình tĩnh đối ra.
“Phỉ thúy bình khai hòe ảnh mậu.” Hai mắt Phượng Tĩnh Xu càng sáng.
“Uyên ương trì bạn ngẫu hoa hương.” Hoa Ngọc Dung cũng càng ngày càng hứng khởi.
“Tinh ám diêu thiên ngọc lâu đãi ký!”
“Vân mê thương hải kim mân tu văn!”
“Ha ha ha! Hoa công tử, kẻ hèn này bội phục, bội phục!” Phượng Tĩnh Xu cười lớn tiếng nói.
“Đâu có đâu có, tiểu công tử cũng là tài hoa hơn người!” Hoa Ngọc Dung cũng rất kích động nói.
“Kế tiếp nên để Hoa công tử ra đề!” Phượng Tĩnh Xu dùng tay ra dấu mời.
“Ha ha, tiểu công tử, ngươi nên nghe cho kỹ!” Hoa Ngọc Dung cười nói, ngay sau đó liên tục ra năm vế:
“Cảnh lệ tam xuân thiên thai đào thục;
Nhàn nhân miễn tiến hiền nhân tiến;
Điều cầm điều tân điều điều điều điều lai điều điều diệu;
Giai kỳ trị giai tiết hỉ khán giai tiền giai nhi giai phụ thành giai phối;
Bạch điểu vong cơ, nhậm lâm gian vân khứ vân lai, vân lai vân khứ!”
Hoa Ngọc Dung vừa ra đề, toàn trường xôn xao! Trong mấy câu đối này đều có hình thức phức tạp, còn chưa từng nghe thấy bao giờ, đừng nói tới năm câu, ngay cả một đề cũng làm khó rất nhiều người, càng đừng nói tới việc đối lại năm câu này! Vì thế mọi người ở dưới đài đều cho rằng ván này Phượng Tĩnh Xu thua chắc, rối rít đánh cược tiền vào Hoa Ngọc Dung.
Phượng Tĩnh Xu vừa nghe thấy Hoa Ngọc Dung ra đề mục, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, trong năm câu đối này, đã có vế đối thông thường, lại có một loạt vế đối vần, và vế đối với các từ có âm lạ, biện pháp tu từ, những câu đối này đều có kỹ xảo rất cao, nên đối thế nào cho đúng đây......
“Ha ha, tiểu công tử này không phải là không có câu trả lời chứ?” Tĩnh Phong lười biếng dựa vào cây cột, nhỏ giọng cười nói.
“......” Nam tử không nói lời nào, nhìn thiếu niên đang cúi đầu suy nghĩ ở dưới lầu, đột nhiên nói: “Cũng không nhất định.” Vừa dứt lời, da.nlze.qu;ydo/nn chỉ thấy Phượng Tĩnh Xu “a” một tiếng rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Hoa Ngọc Dung, trong lúc nhất thời gương mặt thanh tú lại vô cùng sáng chói vô cùng, làm lóa mắt Hoa Ngọc Dung.
“Hoa công tử quả nhiên lợi hại, kẻ hèn này bất tài, thử một phen, không đúng vẫn kính xin công tử chỉ giáo nhiều hơn!” Phượng Tĩnh Xu dứt lời, nghĩ tới vế nào thì nói ra vế đó:
“Tường thiên bách đại kim cốc hoa kiều;
Đạo giả mạc lai đạo giả lai;
Chủng hoa chủng hảo chủng chủng chủng chủng thành chủng chủng hương;
Xuân đình khai xuân diên kính giáo tọa thượng xuân nhật xuân nhân túy xuân phong;
Thanh sơn vô ngữ, khán thế thượng hoa khai hoa lạc, hoa lạc hoa khai!”
(mấy vế đối mình xin để hán việt mới thấy chỗ đối, chỗ có vần, thế thì hay hơn)
Phượng Tĩnh Xu dứt lời, thật lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng vang, tò mò nhìn Hoa Ngọc Dung, chỉ thấy hắn kinh ngạc nhìn mình, liền chau mày, lên tiếng nói: “Hoa công tử, Hoa công tử?”
Hoa Ngọc Dung bị tiếng gọi của Phượng Tĩnh Xu làm cho thức tỉnh, trong ánh mắt nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu còn có thêm một phần vui sướng khi nhìn thấy đối thủ, vui mừng vỗ tay cười to: “Ha ha ha! Quả thật là hậu sinh khả úy! Tiểu công tử, Hoa mỗ xem như phục ngươi rồi, ván này Hoa mỗ thua!”
Mọi người ở dưới đài vừa nghe thấy Hoa Ngọc Dung nhận thua, đều giật mình không thôi, thiên hạ đệ nhất tài tử lại nhận thua! Điều này thật không thể tưởng tượng được! Phải biết rằng kể từ nhiều năm trước Hoa Ngọc Dung khiêu chiến bao nhiêu kẻ tài hoa khắp thiên hạ, đoạt giải nhất cuộc so tài, từ đó lại chưa từng nhận thua ai, hôm nay lại ở chỗ này nhận thua! Đây chính là một khoảnh khắc lịch sử!
“A, thế mà lại nhận thua!” Tĩnh Phong mím môi cười khẽ, ánh mắt nhìn thiếu niên ở dưới lầu nhất thời đã thay đổi ba phần.
“Điều này nói rõ hắn là một nhân tài, không phải sao?” Nam tử hài lòng cười nói.
“Ừ, vậy cũng được.” Tĩnh Phong gật đầu.
“Thế thì, hắn liền giao cho ngươi.” Nam tử quay đầu nhìn Tĩnh Phong.
“Đợi ta khảo sát lại thử đi!” Tĩnh Phong bĩu môi nói.
“Hoa công tử khiêm nhường, kẻ hèn chỉ miễn cưỡng đối lại mà thôi!” Phượng Tĩnh Xu thấy Hoa Ngọc Dung nhận thua, cũng có chút kinh ngạc, vì vậy cười hàm hồ nói. Dfienddn lieqiudoon Thấy ánh mắt của Hoa Ngọc Dung nhìn mình càng ngày càng nóng bỏng, Phượng Tĩnh Xu rùng mình một hồi, vội vàng nói: “Vậy chúng ta tiếp tục chứ?”
“Tốt! Theo quy củ, ván này nên ta tới trước!” Lần này Hoa Ngọc Dung gặp được đối thủ, cũng rất kích động, cả người hăng hái cả lên.
“Ta ra câu đố đầu tiên, câu đố là: Cô đăng như đậu, mê mục vi thảo dược danh (Đèn lẻ loi như đậu, mắt nhìn thành tên thảo dược – chắc vậy quá!).”
Phượng Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, lập tức nói: “Nhất Điểm Hồng*.”
*Nhất điểm hồng: một loại hoa lan khá phổ biến trên toàn thế giới (nào từ đó đến giờ mới biết còn có loại hoa này, các bạn trên gu gồ tra thì sẽ biết)
Hoa Ngọc Dung gật đầu, lại nói tiếp: “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, thành ngữ, bỏ phần đầu.”
“Thiên kinh địa nghĩa.”
“Vạn lý giang sơn vạn lí doanh, có họ quân chức.”
“Trường bộ binh ( Lục quân trường).”
“”Tam nhân thành hổ” dfienddn lieqiudoon (lời đồn nhiều người lặp lại người nghe sẽ tin là thật), dùng từ để đố đèn.”
“Quần chúng bình luận.”
“Tam thập sơ đắc tử, tục ngữ, chữ viết nét cách.”
“Một đời một thế.”
( mấy câu đối này dịch mệt ghê, đọc chả hiểu gì hết)
“Ha ha ha, tiểu công tử thật sự rất giỏi, trả lời được tất cả câu đố mà Hoa mỗ ra!” Hoa Ngọc Dung hưng phấn cười nói, “Tiếp theo nên để tiểu công tử ra đề!”
Phượng Tĩnh Xu chắp tay nói: “Hoa công tử xin tiếp chiêu, kẻ hèn cũng không ra nhiều, chỉ có một đề mục, xin công tử nhận đề.”
“Hả? Một đề mục?” Hoa Ngọc Dung cảm thấy hứng thú nói: “Được, một đề thì một đề đi, xin mời tiểu công tử!”
Phượng Tĩnh Xu cười cười, mở miệng đọc:
“ Hoa phi hoa lạc hoa mãn thiên!
Tình lai tình khứ tình tùy duyến!
Nhạn lai nhạn khứ nhạn bất tán!
Triều khởi triều lạc triều vô miên!
Dạ thâm nguyệt minh mộng thiền quyên!
Thiên kim nan lưu tư hồng nhan!
Nhược thuyết nhân sinh khổ trường đoản!
Vi hà tương tư tình nan đoạn!”
Nhìn thấy Hoa Ngọc Dung sững sờ, Phượng Tĩnh Xu tốt bụng nhắc nhở: “Mời Hoa công tử đoán, đáp án là tám chữ.”
Mọi người ở dưới đài đều rối rít nhỏ giọng bàn luận, chưa bao giờ nghe qua loại câu đố này, vì vậy cũng không biết nên giải đố ra sao, nhìn Hoa Ngọc Dung trên đài, hình như cũng bị loại đề mục mới mẻ độc đáo này hấp dẫn, nhưng cũng không nghĩ ra nên đáp lại như thế nào.
“Đáp án tám chữ, thật đúng là thú vị đấy......” Tĩnh Phong cười nhẹ nói.
“Lần này ngươi có thể cảm thấy hắn không tệ?” Nam tử liếc Tĩnh Phong một cái.
“Ha ha, là không tệ, “ Đáy mắt Tĩnh Phong xẹt qua một tia sáng như đi săn thú, “Người này, ta giúp ngươi thu chắc rồi!”
Nam tử cười cười ha ha mà nói: “Tiểu tử này xem ra thật có chút bản lĩnh, có thể dẫn tới hứng thú của tay săn Văn Nhân Tĩnh Phong tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta, xem ra sự nghiệp của Kim gia ta, lại càng nâng cao một bước rồi!”
Văn Nhân Tĩnh Phong liếc nam tử một cái, hừ nói: “Kim Bích Đạc, một ngày ngươi có thể đừng nghĩ tới sự nghiệp của Kim gia hay không? Thật không thú vị!”
“Văn Nhân công tử, lời này của ngài thì không đúng rồi, công tử nhà ta chỉ cảm thấy hứng thú với sự nghiệp của gia tộc nên mới một lòng một dạ nghĩ xem nên làm thế nào để phát triển, đây là hứng thú cao quý cỡ nào, tại sao có thể nói là không thú vị đây?” Tiểu Kim tử ở bên cạnh không nhịn được xuất khẩu cãi lại.
“Ha ha, phải phải phải, thật là hứng thú cao quý!” Văn Nhân Tĩnh Phong châm chọc cười nói, “Đừng nói tới bản thân mình đeo toàn vàng sáng chói, ngay cả hai gã sai vặt bênh cạnh cũng lấy tên ‘ tiểu Kim tử ’, ‘ tiểu Ngân tử ’, làm như sợ người khác không biết ngươi yêu tiền ấy!”
“Văn Nhân công tử, làm sao ngươi có thể......” Tiểu Kim tử vừa muốn cãi lại, liền bị Kim Bích Đạc lên tiếng cắt đứt.
“Được rồi, Tĩnh Phong, đừng nói những chuyện nhàm chán này nữa, tiểu tử ở dưới lầu kia liền giao cho ngươi.” Dfienddn lieqiudoon Kim Bích Đạc bĩu môi nói: “ Cần phải kéo hắn biến thành của người mình, một nhân tài như vậy, thật là có thể gặp mà không thể cầu!”
“Biết rồi, ta làm việc mà ngươi vẫn chưa yên tâm sao!” Văn Nhân Tĩnh Phong nhìn thiếu niên dưới lầu, vẻ mặt hiện lên tình thế bắt buộc.
Dưới lầu lộn xộn náo loạn nửa ngày, cuối cùng, vẫn là lấy kết quả Hoa Ngọc Dung nhận thua mà kết thúc, mà Phượng Tĩnh Xu cũng bị cuộc tỷ thí này làm mất đi tâm tư tìm tòi nghiên cứu Túy Đông Tuyết, chỉ muốn lập tức trở về khách điếm ngủ, nhưng nàng nào biết được, việc đời thường thay đối thất thường, khi nàng buông tha đi tìm kiếm bí mật của Túy Đông Tuyết thì bí mật đó lại hiển nhiên tự động tìm tới cửa.