Đội kỵ mã chạy như điên mang theo một trận gió, thổi bay màn che lên, Phượng Tĩnh Xu thoáng nhìn ra ngoài cửa xe, Die nd da nl e q uu ydo n vừa lúc giao nhau với ánh mắt của người dẫn đầu đội kỵ mã, trong lòng ngạc nhiên, vui mừng, lập tức điên cuồng gào thét nói: "Dừng xe, dừng xe!" Ngoài xe ngựa, nhất thời cũng truyền đến một hồi tiếng ngực hí, đội kỵ mã bên ngoài xe, cũng dừng lại!
Trong xe ngựa, Tĩnh Ảnh và Tuân Thư đều bị tiếng gào bất thình lình của Phượng Tĩnh Xu làm kinh ngạc, đợi đến khi xe ngựa dừng lại, Hoa Ngọc Dung cũng nghi ngờ vén rèm lên hỏi: "Sao thế?"
Phượng Tĩnh Xu không để ý tới phản ứng của mấy người, hất rèm lên liền nhảy xuống xe ngựa! Đoàn kỵ mã ở phía trước tự động chuyển hướng, ngồi trên con ngựa trắng cầm đầu kia là một nam tử kia áo trắng, mấy sợi tóc đen bóng bởi vì gió mà hơi có vẻ xốc xếch rủ xuống bên mặt, gương mặt tuấn tú trải qua những năm tháng thử thách càng lộ vẻ nam nhân, dưới cặp lông mi dày không còn là đôi mắt sáng long lanh như thủy tinh nữa, mà đã hiện lên sự sắc bén, tinh tường, thân thể đã từng gầy ốm cũng trở nên cao to, tuấn tú.
Nhìn nam tử phía trước, Phượng Tĩnh Xu cũng nhịn không được kích động trong lòng, lập tức nhấc chân chạy như điên, trong gió chỉ còn lại từng tiếng gọi ——"Duy nhi!!!"
Nam tử ngồi trên con ngựa trắng vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu kêu lên, trong chốc lát hai mắt dấy lên vô số gợn sóng, lập tức nhảy xuống ngựa chạy về phía Phượng Tĩnh Xu, chỉ thấy hai bóng người một đỏ một trắng hối hả chạy về phía đối phương, cuối cùng quyết liệt ôm nhau đứng một chỗ!
Tiếng thở dốc truyền tới bên tai, là tha thiết như thế, Phượng Tĩnh Xu đưa tay ôm chặt, ôm chặt lấy nam tử còn cao hơn cả nàng, dieendaanleequuydonn tim vẫn không ngừng đập thình thịch, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa bọn họ bỏ lỡ nhau! Mất cơ hội này, muốn gặp lại, phải không biết đợi đến khi nào?
"Tĩnh nhi, Tĩnh nhi!" Phượng Duy Tĩnh hung hăng ôm chặt tiểu nhân nhi vào trong lòng, thầm cảm tạ cái nhìn thoáng qua này, cuối cùng hắn cũng được gặp lại nàng!
"Duy nhi, Duy nhi...... Để cho ta nhìn chàng thật kỹ......" Phượng Tĩnh Xu rời khỏi lồng ngực của Phượng Duy Tĩnh, hai tay nâng gương mặt trắng nõn lên, nhìn đôi mắt ẩm ướt của hắn, đôi môi khẽ run, không khỏi lau đi từng giọt mồ hôi trên trán hắn, sửa lại mái tóc lộn xộn của hắn, hai mắt rưng rưng, kích động cười nói: "Mới một năm không gặp, Duy nhi lại càng thêm tuấn tú rồi."
Phượng Duy Tĩnh vừa nghe thấy, trên mặt chợt hiện lên một vệt đỏ ửng.
Phượng Tĩnh Xu thấy thế, vừa định giễu cợt, lại nghe được tiếng kêu lanh lảnh vang lên từ phía sau: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh cùng ngẩng đầu nhìn lên, ba người Tuân Thư và Tĩnh Ảnh, Hoa Ngọc Dung đang đi về phía này, Tuân Thư bởi vì Phượng Tĩnh Xu khác thường mà lo lắng chạy tới, trên người không ngừng vang lên tiếng chuông, da.nlze.qu;ydo/nn Tĩnh Ảnh nhận ra Phượng Duy Tĩnh, vì vậy cũng không vội mà tới đây, đi theo phía sau Tuân Thư bảo vệ hắn, để phòng hắn bởi vì nóng lòng mà ngã xuống, còn Hoa Ngọc Dung lại vô cùng nghi hoặc đi theo phía sau.
Chờ tới khi Tuân Thư chạy tới, mồ hôi trên mặt không ngừng chảy xuống, Phượng Tĩnh Xu thấy thế vội vàng lấy ra một tờ khăn ướt lau chùi giúp hắn, vừa lau mồ hôi cho hắn, cũng vừa hạ nhiệt cho hắn.
Thấy Tuân Thư nhìn Phượng Duy Tĩnh với ánh mắt nghi hoặc, Phượng Tĩnh Xu kéo Tuân Thư tới giới thiệu: "Thư nhi, đây chính là Tĩnh ca ca mà tỷ tỷ từng nói với đệ." Sau đó lại giới thiệu với Phượng Duy Tĩnh: "Duy nhi, đệ ấy là Thư nhi."
Tuân Thư vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu giới thiệu, liền há to miệng, nhìn chằm chằm Phượng Duy Tĩnh, ngây thơ nói: "Oa! Thì ra ca ca chính là đại lão công Tĩnh ca ca mà tỷ tỷ đã nói qua à!" Sau đó vui mừng tiến lên bắt lấy hai tay của Phượng Duy Tĩnh nói: "Tĩnh ca ca, ta là Thư nhi, là tiểu lão công của tỷ tỷ! Tỷ tỷ nói vào cửa phải nghe theo đại lão công, đặc biệt là Thư nhi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, nhất định phải nghe lời Tĩnh ca ca nói, Tĩnh ca ca, sau này Thư nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"
Tuân Thư ngây thơ nói xong khiến lòng của Phượng Duy Tĩnh hỗn loạn, xem ra, trí óc của Tuân Thư thật sự không được hoàn chỉnh, người cũng ngây thơ, hay vui vẻ, kể từ khi nhìn thấy ảnh mà Tĩnh nhi chụp được liền có thiện cảm với hắn, hôm nay vừa thấy, chứng minh ánh mắt của hắn không sai, hắn thật sự rất được lòng người, dinendian.lơqid]on nhưng mà...... Phượng Duy Tĩnh đen mặt nhìn Phượng Tĩnh Xu, dùng ánh mắt truyền đạt sự buồn bã của hắn —— Tĩnh nhi, ta cũng mới mười lăm tuổi mà! Cái gì mà đại lão công chứ? Lại còn nhỏ tuổi gì chứ? Ta cùng tuổi với hắn có được không!
Phượng Tĩnh Xu lúng túng sờ mũi, cũng dùng ánh mắt không tiếng động truyền đạt lời của mình —— hết cách rồi, Duy nhi, đứa bé như chàng, mới mười lăm tuổi lại tài giỏi như vậy, nhìn cũng không giống bộ dạng mười lăm tuổi, ta liền quên mất chứ sao!
Đúng lúc ấy, Tĩnh Ảnh và đoàn kỵ mã phía sau Phượng Duy Tĩnh cũng chạy tới, Tĩnh Ảnh vừa nhìn thấy đám người phía sau Phượng Duy Tĩnh, lập tức cao giọng cướp lời: "Tĩnh Ảnh bái kiến công tử!"
Đám người phía sau Phượng Duy Tĩnh vừa nghe thấy lời Tĩnh Ảnh nói, lập tức hiểu ra, đồng loạt quỳ một chân trên đất, lớn tiếng nói: "Bái kiến tiểu thư!"
Phượng Tĩnh Xu vừa thấy tình hình này, cũng hiểu rõ ra, ở đây còn có người ngoài đó! Vì vậy cho Tĩnh Ảnh một ánh mắt tán thưởng, Tĩnh Ảnh cũng khẽ cười gật đầu. Phượng Duy Tĩnh nhìn hai người không tiếng động trao đổi, ánh mắt tối sầm lại, nhưng không nói gì, gật đầu với Tĩnh Ảnh một cái, Phượng Tĩnh Xu cũng vung tay lên với đám người quỳ một chân trước mắt, trầm giọng nói: "Đều đứng lên đi!"
Hoa Ngọc Dung ở phía sau thấy một đám người quỳ xuống với Phượng Tĩnh Xu, có chút khó hiểu, theo lý thuyết, người hầu sẽ không quỳ xuống với chủ nhân, phần lớn đều là cúi người chào, ngay cả người có quyền cao chức trọng cũng có rất ít có người hầu quỳ xuống, thế nhưng đám người này vừa thấy được Hoàng Vũ muội muội, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) không chỉ đồng loạt quỳ xuống, hơn nữa nhìn dáng vẻ là thói quen đã lâu năm, xem vẻ mặt bình tĩnh của bọn hắn và dáng vẻ không chút nào hốt hoảng của Hoàng Vũ muội muội, có thể nhìn ra được, bọn họ đã tập mãi thành thói quen với chuyến đi này, xem ra thân phận của Hoàng Vũ muội muội không đơn giản......
Phượng Tĩnh Xu cho rằng chỉ sửa lại xưng hô, cũng không có vấn đề gì cả, nhưng nàng rõ ràng đã đánh giá thấp tâm tư của Hoa Ngọc Dung. Ở một chỗ gieo xuống (ý ở đây là gieo xuống nghi ngờ trong lòng Hoa Ngọc Dung) một lần là ngoài ý muốn, nhưng gieo liên tiếp như vậy, ha ha, có lẽ chính là ý trời rồi......
Đợi sau khi tất cả đều yên ổn, Phượng Duy Tĩnh lên xe ngựa của Phượng Tĩnh Xu ngồi, Hoa Ngọc Dung liên tục bị đá ra ngoài xe ngựa, mà đội nhân mã do Phượng Duy Tĩnh mang tới cũng đi theo phía sau xe ngựa.
Vừa tiến vào bên trong xe ngựa, Tuân Thư lập tức ngoan ngoãn tiếp tục đấm lưng cho Phượng Tĩnh Xu, Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh ngồi ở hai bên Phượng Tĩnh Xu.
Phượng Tĩnh Xu cảm thấy hôm nay thật không phải xui xẻo bình thường, đầu tiên là bị tầm mắt của hai người Hoa Ngọc Dung và Tĩnh Ảnh giáp công, hiện tại lại bị Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh kẹp lại, bên trái là đại lão công của nàng,dfienddn lieqiudoon bên phải là tối hôm qua nàng...... Á, bên ngoài (ý tỷ là tình nhân bên ngoài)? A phi, từ gì vậy chứ! A, mới thu, đúng! À...... Bên phải là lão công mà nàng mới thu tối hôm qua, cái này, hình như hôm nay còn chưa kịp xin phép đại lão công, sao...... sao cứ luôn có loại cảm giác vụng trộm yêu đương......
"Khụ, khụ!" Phượng Tĩnh Xu bị chính ý nghĩ của bản thân làm cho nghẹn họng, ho lên. Hai nam nhân ở hai bên trái phải lập tức vươn tay vỗ lưng cho nàng, rồi lại đồng thời vì nhìn thấy động tác của đối phương mà dừng giữa không trung.
Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn tình hình này, còn thế nữa? Cũng vội vàng không ho, lấy hai tay của hai người xuống, nhìn hai mắt sáng tỏ của Phượng Duy Tĩnh, trong lòng biết Duy nhi nhất định đã nhìn thấu sự khác lạ giữa nàng và Tĩnh Ảnh, cũng đoán được quan hệ của hai người, nhưng biết là một chuyện, Phượng Tĩnh Xu biết Duy nhi nhất định vẫn hi vọng nàng tự nói cho hắn biết, dù sao ngày ấy ở Tuân phủ, hắn đã nói thẳng với nàng, tất cả nhu cầu của nàng hắn đều quan tâm trước nhất, vì vậy, nàng cũng phải thẳng thắn với hắn.
Hai mắt Phượng Tĩnh Xu đối diện với cặp mắt đen láy dịu dàng như nước của Phượng Duy Tĩnh, ở nơi đó, Phượng Tĩnh Xu thấy được bao dung và thấu hiểu, chóp mũi hơi cay, Duy nhi, có chàng bao dung ta như thế...ta còn có thể yêu cầu cái gì chứ?
Vì vậy, nàng nhìn thẳng vào hai mắt Phượng Duy Tĩnh, kiên định rõ ràng nói: "Duy nhi, ta và Tĩnh Ảnh lưỡng tình tương duyệt rồi."
Phượng Duy Tĩnh mỉm cười, bình tĩnh gật đầu.
Giờ khắc này, đột nhiên Phượng Tĩnh Xu cảm thấy nàng rất tàn nhẫn, ở trước mặt nam nhân mà nàng yêu thương, lại thừa nhận yên mến nam nhân khác, điều này đối với Duy nhi mà nói, là một loại tổn thương!
Vì vậy, nàng thả tay Tĩnh Ảnh ra, đưa tay nâng gương mặt luôn bình tĩnh của Phượng Duy Tĩnh lên, chậm rãi dán môi nàng lên, Dieenndkdan/leeequhydonnn hai người cứ lẳng lặng dán sát như vậy, cho đến khi toàn thân Phượng Duy Tĩnh chấn động, sau đó hung hăng ôm Phượng Tĩnh Xu vào trong ngực, gia tăng nụ hôn sâu này......
Phượng Tĩnh Xu nhắm mắt lại, Phượng Duy Tĩnh cảm nhận được tình cảm luôn ẩn sâu trong lòng mà vẫn không nói ra, về yêu, về hận, về ghen tỵ, nhưng, nhiều hơn nữa cũng là về Tĩnh nhi......
Bởi vì yêu, vì vậy ghen tỵ, cũng bởi vì yêu, vì bao dung, lòng tràn đầy thỏa mãn, tất cả đều là Tĩnh nhi, toàn tâm toàn ý, cũng vì Tĩnh nhi, cho nên, hắn thật bình tĩnh đón nhận Tĩnh Ảnh, dễ dàng tha thứ mà nam nhân ở cái thế giới này không thể dễ dàng tha thứ được, chỉ cần nàng muốn.
Cảm nhận được tâm tình của Phượng Duy Tĩnh, hai mắt Phượng Tĩnh Xu nhắm chặt, dòng nước mắt trong suốt chảy xuôi xuống, Die nd da nl e q uu ydo n lăn dài bên má, bị kích tình dây dưa giữa môi lưỡi cuốn vào, thậm chí có loại mùi vị khổ đau mang theo sự ngọt ngào......
Bên má đột nhiên bị một đầu ngón tay mềm mại chạm vào, cảm xúc lạnh như băng đồng thời chấn tỉnh Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh, hai người lưu luyến không rời tách ra, nhìn về phía tên gia hỏa làm phiền tình yêu của người khác, ngoài Thư nhi ngây thơ ra thì còn ai vào đây nữa?
"Đắng, tỷ tỷ khóc sao? Tại sao?" Tuân Thư ngậm nước mắt trong suốt vào trong môi, không hiểu hỏi.
Phượng Tĩnh Xu xấu hổ lau nước mắt, ngọt ngào nói: "Tỷ tỷ vui mừng, cho nên khóc."
"Vui mừng có thể khóc sao?" Tuân Thư vẫn khó hiểu, "Tỷ tỷ hôn nhẹ với ca ca sau đó mới cao hứng mà khóc sao?" Sau đó vô cùng ngây thơ nháy mắt phượng nhìn Phượng Duy Tĩnh, "Tĩnh ca ca, Thư nhi không cần hôn nhẹ tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng khóc, coi như vui mừng, Thư nhi cũng không thích tỷ tỷ khóc đâu, nơi này, sẽ đau." Tuân Thư cau mày dùng tay chỉ ngực trái, rồi lại nhìn Phượng Duy Tĩnh một chút, sợ hãi nói: "Sau này Tĩnh ca ca cũng không thể hôn nhẹ tỷ tỷ, nếu không tỷ tỷ sẽ khóc đó."
Ba người đang ngồi lập tức bị Tuân Thư làm cho một phen dở khóc dở cười, đặc biệt là Phượng Duy Tĩnh, khỏi nói tới có bao nhiêu xấu hổ!
Phượng Tĩnh Xu nhìn hai nam nhân ở hai bên, hừ hừ, thế mà nói không ra lời..., còn không phải muốn nữ nhân như nàng giải quyết vấn đề này sao! Vì vậy nàng dịu dàng kéo Tuân Thư qua, nhẹ giọng nói: "Sau này Thư nhi sẽ hiểu thôi, dieendaanleequuydonn có đôi khi, vui mừng mà khóc, mới thật sự là vui mừng......" Sau đó cũng in một cái hôn lớn trên môi Tuân Thư, cười híp mắt với Tuân Thư nói: "Nhìn đi, giờ tỷ tỷ cũng hôn nhẹ Thư nhi rồi, nhưng tỷ tỷ cười mà!"
Tuân Thư cái hiểu cái không nhìn Phượng Tĩnh Xu, đáy mắt đột nhiên vọt qua một tia sáng, chỉ là ba người họ vẫn đắm chìm trong lời nói của Tuân Thư mà xem nhẹ, cho đến rất lâu sau, bọn họ mới phát hiện bí ẩn trong đó, đây là nói sau này, tạm thời không đề cập tới.(Vân Nhi: Tuân Thư có điều gì bí ẩn sao??? Nếu là thật xem ra từ trước đến giờ vẫn xem nhẹ Tuân Thư rồi!!)
Xe chạy một buổi chiều, lúc sẩm tối đã tới được Đông Bình thành, sau khi đám người Phượng Tĩnh Xu thương lượng liền quyết định chạy thẳng tới phủ đệ của Minh chủ võ lâm Quan Vân Nghĩa.