"Chủ nhân, nghe điện thoại..., chủ nhân, mau tới nghe điện thoại......"
Trên sân đấu võ, bởi vì một âm thanh đột nhiên tới này mà ngưng lại, chỉ nghe thấy giọng trẻ con non nớt tiếp tục không ngừng kêu: "Chủ nhân, chủ nhân, có điện thoại, mau tới nhận......"
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết cái âm thanh này là từ đâu tới, hơn nữa kèm theo giọng trẻ con, còn có một loại âm nhạc kỳ quái reng reng reng không ngừng vang lên.
Lúc này, chỉ thấy trên đài tỷ võ, gương mặt tuấn tú của Tĩnh Ảnh đột nhiên đỏ sậm lại.
Kèm theo tiếng kêu càng ngày càng cao, Phượng Tĩnh Xu ở dưới đài "xì" cười một tiếng, nghe thấy tiếng cười của Phượng Tĩnh Xu, Tĩnh Ảnh lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng luống cuống tay chân sờ soạng ở trên người, Die nd da nl e q uu ydo n rốt cuộc móc ra chiếc điện thoại màu đen bằng kim loại vừa dày vừa nặng phát ra tiếng "mau tới nhận ——————", sau đó nhấn xuống phím gọi.
Trong thoáng chốc giọng trẻ con đáng yêu biến mất, chỉ nghe được Tĩnh Ảnh "alo" một tiếng, sau đó lại im lặng.
Hoán Kiếm Huy bị tình trạng ngoại dự đoán này làm cho bối rối, nhìn thấy người trẻ tuổi của Túc Sa môn móc ra một hòn đá màu đen rồi nhấn xuống thì âm thanh đứa bé kia biến mất, sau đó người tuổi trẻ kia liền xoay người không để ý đến hắn nữa, này, đây là tình huống gì!?
Vì vậy hắn không thể không lên tiếng hỏi: "Này! Ngươi còn muốn đánh nữa hay không!?"
Nam tử trung niên chủ trì đại hội thấy Hoán Kiếm Huy lên tiếng hỏi thăm, vì vậy cũng đi tới bên cạnh Tĩnh Ảnh. Nhìn thấy hắn cầm một khối hòn đá màu đen đặt sát bên tai, khó hiểu hỏi: "Vị hiệp sĩ này, xin hỏi ngươi còn muốn tỷ thí không?"
"Tỷ thí? Tỷ thí gì?" Người ở đầu bên kia điện thoại nghe được câu hỏi của nam tử, khó hiểu hỏi.
"Là tiểu thư, nàng đang tham gia đại hội võ lâm ở Xuyên Vân quốc!" Tĩnh Ảnh cung kính trả lời.
"Cái gì, Xu nhi ở Xuyên Vân quốc!?" Người ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên cất cao tiếng, sau một khắc, một giọng nói nữ nhân lập tức vang lên: "Cái gì? Xu nhi xuống núi rồi sao!?"
Tĩnh Ảnh vừa nghe, trong lòng thầm kêu hỏng bét, sao lại lỡ miệng nói rồi! Vì vậy hắn thừa dịp người ở đầu bên kia điện thoại cãi nhau quyết liệt, Die nd da nl e q uu ydo n vội vàng quay đầu lại nói với nam tử nói: "Thật sự xin lỗi, ta có thể thỉnh cầu tạm thời dừng một lát được không?"
Nam tử sững sờ, giống như chưa từng gặp qua tình huống như thế này!
Vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe một số người ồn ào ở dưới đài nói: "Tạm dừng gì chứ, như vậy sao được!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Những người khác cũng chưa từng có tiền lệ này!"
"Đúng! Nếu không muốn đánh thì mau lăn xuống, đừng ở trên đó mà mất mặt xấu hổ!"
Tiếng ầm ỹ càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng khó nghe.
Trong mắt Phượng Tĩnh Xu thoáng qua một tia khí lạnh, âm thầm liếc mắt nhìn mấy người nói năng lỗ mãng đó, tay phải nắm chặt, hơn mười cái bóng xanh thoáng qua, áp sát vào sau lưng những người đó, những người này còn đang khoái trá chửi mắng, không biết rằng, sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ biến thành phế nhân, giờ vẫn còn đang ngu dốt nhạo báng chửi rủa.
Mặt trầm xuống, Phượng Tĩnh Xu đứng lên, mơ hồ phát ra khí lạnh, khiến người xung quanh run lên, cũng không nói câu nào nữa. dieendaanleequuydonn Dần dần, bầu không khí yên lặng truyền ra, chỉ chốc lát sau, trên sân đấu không còn người lên tiếng.
Phượng Tĩnh Xu đi tới trên đài tỷ võ, hỏi: "Thế nào?"
Tĩnh Ảnh khó xử nói: "Vương gia gọi tới."
"Phụ vương?" Phượng Tĩnh Xu trầm ngâm vừa nghe, quả thật từ trong điện thoại của Tĩnh Ảnh truyền ra tiếng của Hiền vương Phượng Vu Dực và Hiền vương phi Giang Sở Nhi, nàng nghi ngờ nhìn Tĩnh Ảnh, lúc nào thì phụ vương có điện thoại di động? Không phải nàng chưa đưa cho bọn họ sao?
Hiểu rõ bây giờ không phải là thời gian đặt câu hỏi, vì vậy nàng gật đầu, nói với nam tử kia: "Trận này chúng ta đổi người."
Nam tử hồi hồn, vội vàng nói: "Vậy thì tốt, xin hỏi các ngươi phái ai tới tỷ võ đây?"
Phượng Tĩnh Xu bĩu môi, nói: "Để ta đi!" Tĩnh Ảnh vừa muốn nói gì đó, Phượng Duy Tĩnh lập tức lên tiếng: "Để ta đánh đi, Tĩnh nhi, kể từ sau khi nàng đi cũng chưa từng nói chuyện với phụ vương bọn họ, vì vậy trước khi tới đây ta đặc biệt đưa điện thoại di động cho phụ vương, cũng dạy người cách sử dụng, hiện tại, nàng trò chuyện với bọn họ đi!"
Thì ra là như vậy! Phượng Tĩnh Xu gật đầu, xoay người trở về vị trí cùng Tĩnh Ảnh, một thân khí lạnh này cũng tản đi, người xung quanh cũng mở miệng nói chuyện lần nữa.
Bốn người trên đài ngay từ lúc Phượng Tĩnh Xu phát ra một thân khí lạnh liền kinh sợ, chỉ cảm thấy một luồng khí lưu cường đại ùn ùn kéo đến, giống như có một bàn tay khổng lồ bóp chặt cả người bọn họ, không thể nói chuyện, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) cũng không thể thở, chỉ có cổ họng có thể co cứng lại không nhúc nhích được. Cảm thấy hoảng sợ, cõi đời này lại có người có võ công cao cường như thế, hơn nữa, người này lại là một thiếu nữ mới gần mười lăm tuổi!
Cho đến khi người trên đài bắt đầu đánh nhau bốn người mới hồi thần, trong lòng cũng không ngừng âm thầm chú ý vị thiếu nữ cách mình không xa này, không ngừng suy nghĩ về lai lịch của nàng.
Mặc dù người không thể mở miệng thì không thể nói, nhưng lỗ tai Phượng Hàm Tiếu lại tốt, bằng vào một thân võ công cao cường, cộng thêm âm lượng của ba người kia không thấp, Phượng Hàm Tiếu lại nghe được mấy từ trong lời mà ba người nói: vương gia, phụ vương. Lại liên tưởng đến cái tên mà tối hôm qua nghe được,, trong lòng xét qua ý niệm, một ý nghĩ dần dần hiện lên ở trong đầu hắn, lại nhìn sang Phượng Duy Tĩnh đang đánh nhau trên sân, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen láy, loáng thoáng có thể nhìn ra bóng dáng người nào đó......
Hoán Kiếm Huy bị mấy chuyện liên tiếp này làm cho choáng váng, một hồi thì tiếng kêu kì lạ của một hài tử, một hồi thì khí lạnh kinh người áp chế, hiện tại lại tạm thời thay đổi người, hơn nữa người được đổi còn là một thiếu niên còn nhỏ hơn cả tên trẻ tuổi được gọi là Tĩnh Ảnh kia, này, này, đây rõ ràng là coi thường Hoán Kiếm Huy hắn mà! Nếu như hôm nay không đánh một trận cho thỏa đáng, hắn liền khỏi phải nghĩ đến tiếp tục lăn lộn trong giang hồ nữa!
Trong bụng càng nghĩ càng giận, đợi sau khi người trẻ tuổi kia ôm quyền hành lễ, Hoán Kiếm rút trường kiếm ra, "vèo" một tiếng đâm tới Phượng Duy Tĩnh.
Đối diện với kiếm khí hung mãnh xông đến, Phượng Duy Tĩnh nghiêng người, tránh khỏi trường kiếm sáng choang này. Ngay sau đó Hoán Kiếm Huy lại cầm kiếm quét ngang, lại bổ tới Duy Tĩnh, Phượng Duy Tĩnh lui nhanh, lại né ra. Bởi vì tránh né mà ống tay áo tung bay trên không mà vẽ ra hình một đóa hoa, bề ngoài Phượng Duy Tĩnh tuấn mỹ, thân thủ nhanh nhẹn, dáng người tuyệt đẹp, lập tức rước lấy tiếng thét chói tai của mấy nữ nhân dưới đài.
Hoán Kiếm Huy vừa nhìn thấy Phượng Duy Tĩnh lại thoát khỏi công kích của mình, tâm trạng càng vội, lại liên tục tấn công mạnh. Bản lĩnh của Hoán Kiếm Huy vốn rất tốt, nhưng mà, gặp phải Phượng Duy Tĩnh do Lục Miểu chân nhân tự mình dạy dỗ, bản lĩnh tốt hơn nữa cũng như đùa giỡn trẻ con, vì vậy Phượng Duy Tĩnh chỉ né không đánh. Thường thường mà nói, chỉ né không đánh hơn phân nửa là bản lĩnh của mình không bằng kẻ địch chỉ có thể chọn lựa các biện pháp phòng thủ, nhưng trong mắt các cao thủ ở đây đều hiểu rõ, Dieenndkdan/leeequhydonnn Phượng Duy Tĩnh không phải không địch lại Hoán Kiếm Huy, mà là đang để cho hắn lối thoát, Hoán Kiếm Huy cũng rất rõ ràng điểm này, vì vậy càng thêm ra tay ngoan độc với Phượng Duy Tĩnh. Chỉ là, công kích mơ hồ như vậy cực kỳ tốn lực, huống chi dưới tình huống thi triển công kích cảm xúc của Hoán Kiếm Huy bất ổn, càng thêm hao tổn thể lực. Dần dần, trên trán Hoán Kiếm Huy nhỏ từng giọt mồ hôi, hô hấp của hắn cũng dần dần rối loạn, cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đánh bại Phượng Duy Tĩnh, bản thân nhất định sẽ bởi vì mệt mỏi mà ngã xuống đất!
Hai mắt Hoán Kiếm Huy bạo ngược, hung hăng cắn răng, trường kiếm trong tay lập tức rời khỏi!
"Cách Không Ngự Kiếm!!" Tất cả cao thủ ở đây đều giật mình đứng lên, Quan Nhạc Huyên lại càng thất thanh kêu lên.
Ngay sau đó, hai người trong sân liền bị vô số bóng kiếm bao vây lại!
Cách Không Ngự Kiếm là một trong những tuyệt học của Tẩy Kiếm phái, điểm đặc biệt chính là kiếm được người sử dụng nội lực rời tay mà múa, hơn nữa trong quá trình ngự kiếm, lại bắn ra vô số kiếm khí bén nhọn, hóa thành từng thanh kiếm sắc bén, bao vây kẻ địch lại, tiến hành giết.
Những người có mặt đều lo lắng nhìn đoàn kiếm trong sân, Viễn Trần đại sư ở trên đài chau mày, quy định luận võ đã nói rằng đến điểm mấu chốt thì dừng, chưởng môn Tẩy Kiếm phái này lại mù quáng liều mạng, động sát tâm, phải làm sao mới tốt đây? Lúc này lại không thể lên tiếng quấy rầy, phải biết, trong lúc cao thủ so chiêu, kiêng kỵ nhất chính là người ngoài làm phiền, này, ai!
Dưới đài, Phượng Tĩnh Xu mới vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện không khí trên đài không ngừng khẩn trương, một bên Tuân Thư cũng sợ hãi nắm vạt áo nàng, nàng và Tĩnh Ảnh nhìn nhau, lại nhìn trên đài, da.nlze.qu;ydo/nn khóe môi mỉm cười nắm chặt bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Tuân Thư, đưa tay vuốt lên nếp nhăn giữa lông mày của hắn.
Trên đài, đoàn kiếm kia càng ngày càng dày đặc, trong không khí mơ hồ có chút lạnh lẽo, hiện ra từng đợt từng đợt hương hoa. Quan Vân Nghĩa khẽ động mũi, hét lớn: "Không hay rồi, là Hoán Hoa Tẩy Kiếm!!"
Mọi người trên trận nghe vậy liền biến sắc, hoảng hốt nhìn về phía đoàn kiếm, Hoán Hoa Tẩy Kiếm, lại là Hoán Hoa Tẩy Kiếm!
Tuyệt đỉnh võ học Hoán Hoa Tẩy Kiếm của Tẩy Kiếm phái, là một chiêu kiếm pháp do tổ sư của Tẩy Kiếm phái tạo ra lúc sáng lập ra môn phái, kiếm pháp này cực kỳ bá đạo, lúc thi hành lấy khí lạnh đóng băng kẻ địch, lại lấy hương hoa có hiệu quả gây tê khiến cho kẻ địch hành động trở nên chậm lại, nhờ vào đó mà giết kẻ địch. Chiêu này chỉ có mỗi đời chưởng môn trước khi lâm chung bí truyền cho chưởng môn đời tiếp theo, do tân chưởng môn tự mình nghiền ngẫm học tập, vì vậy thiên hạ ngày nay, chỉ có một người hiểu được Hoán Hoa Tẩy Kiếm, hơn nữa, chưa từng có người nào có thể sống sót dưới chiêu này!
Tim mọi người ở đây cũng đã nhảy lên đến cuống họng, lúc đang tiếc hận lo lắng cho tên thiếu niên kia, một tiếng vang thật lớn truyền đến, đoàn kiếm dày đặc bao vây hai người, đột nhiên nổ ra!
Một luồng kiếm khí mạnh mẽ đánh tới, cắt tới trên da thịt gây ra đau đớn, mọi người không khỏi vận công ngăn cản, dưới đài Phượng Tĩnh Xu đã sớm ôm Tuân Thư vào trong ngực, trước mặt hai người, ánh sáng màu tím nhàn nhạt như ẩn như hiện, Tử Linh lung đã bình tĩnh chặn lại kiếm khí tập kích.
Đợi đến khi mọi người mở mắt ra, trên đài chỉ còn lại bóng dáng màu trắng đứng lẳng lặng, dưới chân là Hoán Kiếm Huy đang nằm, dinendian.lơqid]on chỉ thấy hắn trợn trừng hai mắt, miệng to thở hổn hển, trên mặt hiện đầy mồ hôi, mái tóc màu đen cũng trong nháy mắt hoa râm.
Mọi người thất kinh, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Phượng Duy Tĩnh, thiếu niên áo trắng tuấn tú đó, hắn, từ trước tới nay, là người đầu tiên còn sống dưới Hoán Hoa Tẩy Kiếm! Đến cuối cùng hắn đã phá giải chiêu thức Hoán Hoa Tẩy Kiếm như thế nào vậy!?
Mọi người không hiểu, cũng chỉ có Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh mới biết đáp án! Chỉ có bọn họ nhìn thấy, bên trong đoàn kiếm xoay như chong chóng kia, Phượng Duy Tĩnh đã phá giải chiêu này ra sao, thật ra thì, nói ra, vừa đơn giản, lại cũng khó khăn, mấu chốt là phải có nội lực cường đại. Hơn nữa chiêu này còn có một khuyết điểm mà người đời chưa từng phát hiện ra.
Đều nói chỗ lợi hại của Hoán Hoa Tẩy Kiếm chính là bao vây người trong đoàn kiếm khiến người không thể chạy trốn, nhưng mọi người không biết là, bên trong đoàn kiếm, đồng thời cũng là điểm yếu của Hoán Hoa Tẩy Kiếm, muốn phá giải, cũng chỉ có vận dụng nội lực cường đại từ bên trong trực tiếp phá ra. Mà trên đời này, dfienddn lieqiudoon ngoài ba người Phượng Tĩnh Xu ra, sợ rằng cũng chỉ có Lục Miểu chân nhân mới có thực lực này, vì vậy, Phượng Duy Tĩnh có thể thắng, là không nghi ngờ chút nào.
Đấu bán kết trận thứ tư, Phượng Duy Tĩnh toàn thắng kết thúc.
Phượng Duy Tĩnh cũng lập tức nổi danh trong chốn võ lâm.